“Đời đời kiếp kiếp phục vụ sát thần đại nhân, nếu làm trái lời, vạn mũi tên xuyên tim mà chết!”
Phập phập phập!
Nhân lúc Diệp Bắc Minh đang đi đến.
Ông lão Hàn Bát Chỉ điên cuồng dập đầu.
Đầu cũng sắp dập vỡ rồi!
Máu tươi đầm đìa.
“Suýt!”
Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ngẩn người.
Bầu không khí cả nhà họ Diệp, yên tĩnh đến đáng sợ!
Ông lão này thực sự là võ thần sao?
Một võ giả cảnh giới võ thần lại quỳ trước Diệp Bắc Minh?
Diệp Thanh Dương há to cái miệng: “Cháu ngoại tôi thật nghịch thiên đấy!”
Diệp Uyển Thu gần như đình trệ hít thở, bất luận cô ấy há to cái miệng thế nào cũng không thể hít được luồng khí tươi mát!
Hoàn toàn sợ chết khiếp!
Đôi mắt già nua của Diệp Nam Thiên lập tức sáng lên, tinh thần phấn khởi: “Giỏi lắm! Không hổ là con cháu của nhà họ Diệp!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến, thú vị nói: “Nói xem, tại sao tôi phải tha cho ông?”
Toàn thân Hàn Bát Chỉ ướt đẫm mồ hôi, giống như chó chết bò trên mặt đất: “Sát thần đại nhân, nói thế nào thuộc hạ cũng là một võ thần, cậu tha cho tôi, chắc chắn có ích!”
“Sau này có công việc gì, cậu chỉ nói một câu, thuộc hạ có thể làm giúp cậu”.
“Hơn nữa, thuộc hạ còn là trưởng lão của học viện Thiên Thần!”
“Có thể điều động rất nhiều tài nguyên!”
Câu nói cuối cùng
Mới là mấu chốt khiến Diệp Bắc Minh động lòng.
Anh mới vào Côn Luân Hư, có rất nhiều chỗ cần dùng người.
Thân phận và thực lực của Hàn Bát Chỉ, thực sự rất được.
Bầu không khí yên tĩnh!
Hàn Bát Chỉ quỳ dưới đất, cảm thấy mỗi một giây đều dài như một năm. .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Ông ta cũng từng nghĩ, bây giờ có nên đánh lén Diệp Bắc Minh không?
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này bị nén xuống!
Bây giờ ông ta đánh lén, chắc chắn sẽ chết chắc!
Chỉ có thần phục dưới chân tử thần đại nhân mới có cơ hội sống.
Cuối cùng.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ép ra một giọt máu tinh trong tim của ông, ký điều ước nô lệ thần hồn!”
“Rõ!”
Cơ thể già nua của Hàn Bát Chỉ run rẩy.