Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đó là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng “Đây là tượng đài định hình linh hồn, ông ta muốn tạo lại linh hồn!”
Long Đế cười nói: “Vẫn là tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu tôi, đúng thế, đúng là tôi muốn tạo lại linh hồn”.
“Linh hồn này bị tổn hại quá nghiêm trọng rồi”.
“Chỉ có tạo lại linh hồn bằng tượng đài định hình linh hồn, tôi mới có thể sống lại!”
“Hút thêm máu tươi của mấy vạn võ thần, chắc tôi có thể sống lại rồi”.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mấy vạn võ thần… ông đúng là dám nghĩ đấy!”
Anh không nhiều lời với Long Đế nữa.
Thu thập năm chiếc nhẫn trữ vật lại.
Về đến trước mặt đám người nhà họ Diệp.
Ánh mắt mọi người nhìn anh đều lóe lên giống như nhìn một bảo vật kinh thiên!
Diệp Thanh Dương chạy đến, vỗ mạnh lên vai Diệp Bắc Minh: “Cháu ngoại thật lợi hại!”
“Cậu nhìn mà máu nóng sôi sục, từ lúc nào nhà họ Diệp có nhân vật lợi hại như này?”
Diệp Uyển Thu vội vàng nói: “Bố, ở trước mặt con cháu, bố chú ý một chút, ăn nói gì mà như lang hổ”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cậu à, cháu giải độc cho mọi người trước đã”.
Một tiếng sau.
Giải độc xong!
Khuôn mặt già của Diệp Nam Thiên dao động, ánh mắt lóe lên, mới nghiêm trọng lên tiếng: “Minh Nhi, con đi theo ông, ông có chuyện muốn nói với con!”
“Được”.
Anh đi theo sau Diệp Nam Thiên.
Đến một căn mật thất.
Diệp Nam Thiên dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt phức tạp.
Phải mười phút trôi qua.
Giọng của Diệp Nam Thiên vang lên: “Minh Nhi, con thực sự là chúa cứu thế của nhà họ Diệp?”
“Là người mà tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta nói sao?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tổ tiên nhà họ Diệp?”
“Chúa cứu thế?”
“Ông ngoại, ông có ý gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Thiên nghiêm trọng, kéo Diệp Bắc Minh đi vào sâu trong mật thất.
Xuyên qua một thông đạo mấy trăm mét.
Cuối cùng.
Đến nơi sâu nhất dưới lòng đất nhà họ Diệp.
Nơi này là một quảng trường dưới lòng đất, được cải tạo từ một động huyệt tự nhiên khổng lồ!
To bằng một sân bóng đá quốc tế tiêu chuẩn.
Ở vị trí trung tâm quảng trường.