“Ha ha ha!”
Toàn bộ năm ông lão đều cười ra tiếng: “Tiêu Dung Phi, người chết sẽ không biết nói!”
“Nơi hoang vu hẻo lánh này, ai biết là nhà họ Võ đã giết cô chứ?”
Một ông lão trong đó lắc đầu: “Được rồi, đừng phí lời với cô ta nữa!”
“Để tránh đêm dài lắm mộng, trực tiếp giết cô ta đi!”
Năm ông lão cùng đi đến.
Tiêu Dung Phi nghiến răng: “Đứng lại, các người còn dám tiến thêm một bước, tôi sẽ tự sát!”
“Võ đế đỉnh phong tự sát, cho dù các ông là võ thần, cũng sẽ phải chết theo!”
Năm ông lão ngẩn người.
Khuôn mặt già sầm xuống!
Đột nhiên.
Một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Cô em, không cần tự sát đâu!”
Ai đang nói?
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong tích tắc.
Năm ông lão cùng quay đầu, nhìn về phía lối ra vào sơn cốc.
Chỉ thấy một thanh niên đi đến giống như đi du lịch: “Mấy lão già ức hiếp một cô bé, có phải không hay lắm không?”
Cơ thể Tiêu Dung Phi run lên, lập tức nhận ra Diệp Bắc Minh.
Không thể tin nổi: “Là anh?”
Diệp Bắc Minh cười rạng rỡ: “Là tôi”.
Năm ông lão nhà họ Võ cau mày.
Một ông lão võ đế đỉnh phong trong đó tức giận nói: “Mẹ kiếp, một thằng nhóc cảnh giới võ tôn cũng dám lo chuyện bao đồng?”
Quát một tiếng: “Mày chán sống rồi phải không!”
“Quỳ xuống!”
“Sau đó tự phế võ công, từ nơi này bò ra, tao tha cho mày một mạng!”
Hống hách!
Tàn nhẫn!
Tiêu Dung Phi hét lớn: “Không liên quan đến anh, mau đi đi!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ lời của ông lão đó, nhìn Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Nếu tôi không nhận ra cô, tôi cũng chẳng thèm quản chuyện này”.
“Cô đã giúp tôi một lần, coi như đã cứu cửu sư tỷ của tôi”.
“Chuyện này, tôi quản chắc rồi!”
Một ông lão võ đế đỉnh phong trong đó sầm mặt: “Nhãi ranh, dám coi thường tao? Chết đi cho tao!”
Soạt!
Ông ta nhảy vụt lên, xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh giống như con vượn.
Giơ tay tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh, bộ móng vuốt khô gày giống như sắt thép, vững chắc không phá nổi.