Bốn ông lão khác tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Dung Phi, chẳng thèm nhìn thêm một cái.
Tiêu Dung Phi cũng nhắm mắt: “Hà tất anh phải làm vậy chứ?”
“Thôi vậy, cùng đi đến hoàng tuyền đi!”
Phụt!
Một tiếng bức bối vang lên!
Tiếng thi thể bùng nổ vang lên!
Phía sau truyền đến mùi máu tanh nồng nặc.
Bốn ông lão của nhà họ Võ lên tiếng: “Được rồi, tên nhóc đó chết rồi, Tiêu Dung Phi, cô yên tâm lên đường đi!”
Tiêu Dung Phi mở mắt, đang định tự sát.
Liền sau đó.
Cả người cô ta sững sờ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy chấn hãi, đôi mắt mở to, không dám tin nhìn vị trí phía sau bốn ông lão.
“Ừm?”
Bốn ông lão nhà họ Võ cảm thấy không đúng.
Liền sau đó.
Một luồng cảm giác nguy hiểm từ sau lưng truyền đến, bốn người gần như quay đầu cùng lúc!
Roạt!
Chỉ thấy một đường kiếm khí màu đỏ máu chém đến, giống như điện giật.
Phụt! Phụt!
Cái đầu của hai ông lão võ đế đỉnh phong bay cao, rơi xuống đất như quả bóng.
Con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài, vẻ mặt chấn hãi, chết không nhắm mắt.
“Mày!”
“Suýt!”
Hai ông lão võ thần còn lại hít khí lạnh, tê dại da đầu: “Súc sinh, mày dám giết người của nhà họ Võ tao?”
“Mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”
Roạt!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, lại một đường kiếm khí màu đỏ máu ập đến.
Hai ông lão võ thần nổi giận, đều ra tay xông về phía Diệp Bắc Minh.
Một người như thương long!
Một người như mãnh hổ!
Xông đến từ hai bên trái phải.
Tiêu Dung Phi ngẩn người, lập tức ra tay: “Tôi đến giúp anh!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần, hai phế vật bị thương, có thể giết tùy ý”.
“A?”
Tiêu Dung Phi tỏ vẻ mặt chấn kinh đứng tại chỗ.
Một ông lão tức giận gào thét: “Súc sinh, tao mặc kệ mày là ai, mày giết người của nhà họ Võ tao!”