“Cửu tộc của mày, người thân bạn bè của mày, phụ nữ của mày đều phải chết!”
“Tuyệt vọng đi, run rẩy đi!”
Ầm!
Ông lão tấn công ra một quyền, hổ gầm rồng thét.
Không khí chấn động!
Chân nguyên trào ra, hóa thành một nắm đấm khổng lồ, đập về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh giơ tay, chém xuống một kiếm.
Kiếm khí màu đỏ máu hóa thành một cái đầu rồng, lập tức chém nắm đấm được tạo thành từ chân nguyên ngưng tụ, giết thẳng ông lão!
Ông lão kinh hồn bạt vía: “Mày! Làm sao có thể?”
Ông ta vốn bị thương, tốc độ chậm nửa nhịp!
Phụt!
Kiếm khí giáng lên người ông ta, máu thịt trực tiếp bị xé tan tác.
Nằm dưới đất giống như con chó chết, máu tươi đầm đìa.
Nếu không phải cú đấm vừa nãy đã chặn phần lớn uy lực, ông ta đã bị giết bằng một đường kiếm rồi!
Một ông lão khác giật mí mắt, nhanh chóng động não: “Cậu nhóc, tao thu lại lời vừa nãy, tao xin nói ra thân phận trước!”
“Bọn tao là người của nhà họ Võ Côn Luân Hư, là trưởng lão của cung Tuyết Thần thế lực hạng nhất, nếu mày giết…”
Từ từ bước tới.
Đi đến trước mặt ông lão bị thương kia.
Anh nhấc chân lên hung hăng giẫm xuống.
Rầm!
Một đạp của anh đã giẫm nát ngực người nọ.
Tiêu Dung Phi chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh, hô hấp trở nên dồn dập, lòng nghĩ thầm: đây là Võ Thần đấy, thế mà lại chết chỉ bằng một đạp thôi ư?
Tuy rằng… tuy người nọ bị thương nhưng không thể nào không chịu nổi một chiêu thế được chứ?
Ông lão cuối cùng của nhà họ Võ nổi trận lôi đình hét lên: “Ranh con, đồ khốn nạn thối tha!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi cho ông một cơ hội, tự phế võ công rồi cút ra ngoài”.
“Cậu! Nằm! Mơ! Đi!”
Ông lão cắn răng, gằn từng chữ nói: “Kim Cương Bất Hoại Thần Công! Chết cho lão!”
Chân nguyên cả người ông ta xoay chuyển, nước da biến thành màu vàng như hóa thân thành một người bằng vàng.
Rồi lao tới chỗ Diệp Bắc Minh như bom đạn.
“So tố chất thân thể với tôi à?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Anh cất kiếm Đoạn Long!
Vút!
Anh bước từng bước tới, lao người về phía ông lão.