Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1437:




Diệp Bắc Minh nhìn ông cháu hai người một cái: “Dẫn hai người vào cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở một câu”.
“Côn Lôn Hư là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có pháp luật như giới phàm tục”.
“Nếu sau khi vào Côn Lôn Hư mà bị người khác giết, không liên quan gì đến tôi!”
Vân Chi Lan nghiêm túc gật đầu: “Được!”
Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa.
Anh dẫn hai ông cháu lên đỉnh một ngọn núi tuyết.
Chỉ vào phía trước một cái vách núi đen: “Nơi này chính là một cửa vào Côn Lôn Hư”.
“Cái gì?”
Vân Chi Lan ngây người.
Vân Kiếm Bình cũng không tin nói: “Diệp tiền bối, ở đây chỉ là một vách núi thôi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, cũng không giải thích.
Anh bước ra từng bước, nhảy xuống vách núi!
Hai ông cháu còn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ bị rơi thành thịt nát.
Ai ngờ anh lại biến mất trong không trung!
“A?”
Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình đều ngây người.
Ông cháu hai người nhìn nhau một cái, cũng trực tiếp nhảy xuống.
Khung cảnh trước mắt biến đổi, không ngờ lại xuất hiện ở trong một sơn cốc.
“Côn Lôn Hư!”
Vân Chi Lan kích động đến mức cả người run rẩy: “Chúng ta đã vào được rồi!”
Vân Kiếm Bình nhìn bốn phía xung quanh: “Diệp tiền bối đâu?”
Bóng dáng Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất.

Hai giờ sau.
Diệp Bắc Minh đi đến bên ngoài thành Côn Luân.
Đột nhiên.
Giọng nói nghiêm túc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, nguy hiểm!”
“Rất nguy hiểm! Cẩn thận!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc như thế: “Sao vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng mở miệng: “Tự cậu cảm nhận đi, chủ yếu là ở gần thương hội nhà họ Ngô!”
Một người một tháp cùng chung ý thức.
Thành Côn Luân rất lớn, có hơn mười triệu người ở.
Sau khi Diệp Bắc Minh tiến vào Võ Tôn trung kỳ, phạm vi mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể bao trùm cũng trở nên rất rộng lớn.
Giờ phút này.
Tất cả mọi thứ trong thành Côn Luân đều lọt hết vào trong mắt anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.