Một tiếng rồng gầm cùng với sấm sét truyền đến từ đỉnh đầu.
Hai người Trần Bách Luyện và Chu Kiếm Tiêu cùng ngẩng đầu, đồng tử co mạnh lại!
Một đường kiếm khí hình rồng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống nóc của cao ốc Ma Thiên.
Đồng tử của Trần Bách Luyện và Chu Kiếm Tiêu co mạnh lại: “Vãi!”
“Là Diệp Bắc Phong!”
“Mau phòng ngự!”
Không hổ là võ thần.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai người phản ứng lại, cùng ra tay chống đỡ!
Liền sau đó.
Đường kiếm khí màu đỏ máu chém xuống!
Ầm!
Hai người cùng bay ra xa!
Trần Bách Luyện vô cùng thê thảm, cơn đau dữ dội gần như xé rách cơ thể của ông ta.
Điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra xa!
Nửa bên cơ thể của Chu Kiếm Tiêu nổ tung, thê thảm nằm dưới đất, một cánh tay biến mất, thân thể bị kiếm khí trực tiếp xé nứt!
Ngay cả nóc của cao ốc Ma Thiên cũng xuất hiện một đường vết kiếm khủng bố!
Trần Bách Luyện tỏ vẻ mặt chấn hãi, sợ đến con ngươi cũng sắp lồi ra: “Mày!”
“Diệp Bắc Phong, mày… đúng là kẻ điên!”
“Mày lại dám đánh lén bọn tao như vậy?”
“Mày biết bọn tao có bao nhiêu võ thần ở đây không?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Biết, tổng cộng mười ba võ thần!”
“Phía trước đã chém ba người, thêm các người, tổng cộng năm người!”
Hai người sửng sốt!
Kẻ này đã chém giết ba võ thần một cách thần không biết quỷ không hay?”
Trời ơi!
Chu Kiếm Tiêu hít khí lạnh: “Suýt! Không thể nào, làm sao mày…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Lắm lời quá rồi!”
Soạt!
Trong tích tắc, anh xuất hiện trước người Chu Kiếm Tiêu, một chân dẫm nát lồng ngực của ông ta.
“Chu huynh! Không!”
Trần Bách Luyện gào thét một tiếng, cũng sợ sắp phát điên.
Không hề do dự quay người nhảy xuống cao ốc Ma Thiên!
Ông ta không tiếc thiêu cháy sức sống, toàn thân bùng phát ra một luồng huyết quang, hóa thành đôi cánh!
Chao liệng trên không trung bay về hướng thương hội nhà họ Ngô.
Trần Bách Luyện gào thét trong lòng: “Nhanh lên, nhanh nữa lên!”
‘Chỉ cần thông báo cho mọi người, Diệp Bắc Phong đã đến, thì mình có thể sống sót!”