Khóe miệng Ngô Trác Viễn hiện lên ý cười không dễ phát giác.
Dẫn Diệp Bắc Minh bước nhanh vào cổng lớn thương hội nhà họ Ngô.
Để không khiến Diệp Bắc Minh nghi ngờ, mọi thứ của thương hội nhà họ Ngô vẫn như cũ.
Rất nhiều khách hàng ra vào thương hội nhà họ Ngô tấp nập liên tục.
Khí tức của mấy trăm võ thánh ẩn nấp sớm đã bị Diệp Bắc Minh cảm nhận được!
Còn có tám võ thần, đang ở khắp bốn phương tám hướng của thương hội nhà họ Ngô.
Có thể giết vào bất cứ lúc nào!
Trong lúc Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ ra tay vào lúc nào!
Đột nhiên.
Giọng của một cô gái vang lên: “Cậu Diệp, mau chạy đi! Mau chạy đi!”
Ngô Khinh Diên xông ra, vẻ mặt kích động: “Đây là một âm mưu, cậu Diệp, cậu mau rời khỏi thành Côn Luân đi!”
“Càng nhanh càng tốt, người của liên minh Đồ Thần đang ở gần đây, bọn họ đã bố trí thiên la địa võng để giết cậu!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Khinh Diên xông ra.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ!
Khuôn mặt già của Ngô Trác Viễn biến sắc, mau chóng tránh xa Diệp Bắc Minh.
Sau đó chỉ vào Ngô Khinh Diên quát: “Con đê tiện, là người của nhà họ Ngô, lại làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung!”
“Người đâu, bắt lấy cho tôi, bịt miệng cô ta lại!”
“Rõ!”
Một đám võ giả nhà họ Ngô xông ra từ bóng tối, bắt Ngô Khinh Diên.
Bốp bốp bốp!
Mấy cái tát giáng lên mặt Ngô Khinh Diên, đánh đến cái miệng của cô ta máu tươi đầm đìa.
Lúc này.
Bên ngoài cổng lớn nhà họ Ngô vang lên một tiếng quát: “Ra tay!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Hơn ngàn bóng hình xông ra từ bốn phương tám hướng, bao vây Diệp Bắc Minh không lọt một giọt nước.
Ngô Khinh Diên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt!
Vẫn muộn một bước!
Ngô Trác Viễn cười dữ tợn: “Ha ha ha, nhóc con, không ngờ phải không, mày mắc bẫy rồi!”
“Hội trưởng Ngô, có chuyện gì vậy?”
“Nơi này là thương hội, sao lại có nhiều võ giả đến thế?”
Toàn bộ các khách hàng khác trong thương hội nhà họ Ngô đều xông ra.
Vẻ mặt kinh sợ!
Tê dại da đầu!
Thực sự quá đông võ giả ở khắp bốn phía!
Có đến hơn một ngàn võ giả, bao vây thanh niên đó ở chính giữa!