Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1454:




Đó là uy lực của Long Đế Quyết, có thể khiến các võ giả khác run sợ, cơ thể không thể phản kháng.
Kiếm Chủ Kinh Thiên quát lớn một tiếng: “Bá Đao, ông đang làm gì thế hả? Mau tránh đi!”
Bá Đao vẫn đứng im.
Thấy kiếm khí sắp rơi xuống!
“Đáng chết!”
Trong tích tắc, Kiếm Chủ Kinh Thiên bước ra một bước, tóm lấy bả vai của Bá Đao!
Soạt!
Nhanh chóng né tránh!
Phụt!
Nhưng vẫn muộn một bước, một cánh tay của Bá Đao bị chém đứt, hóa thành sương máu!
“A!”
Bá Đao kêu thảm, trán toát mồ hôi hột to như hạt đậu: “Tay của tôi, tay của tôi!”
Kiếm Chủ Kinh Thiên cau mày, lạnh giọng quát: “Bá Đao, tôi đã nhắc nhở ông rồi!”
“Tại sao ông còn muốn tự ra tay?”
“Kẻ này rất quỷ dị, tuy tu vi của hắn mới chỉ là võ tôn trung kỳ, nhưng có thể đột nhiên bùng phát ra sức mạnh đủ để giết võ thần!”
“Hắn đang giả làm heo ăn thịt hổ!”
Kiếm Chủ Kinh Thiên vừa nhìn là nhận ra bản chất.
Bá Đao bình tĩnh lại, trong đôi mắt đầy tia máu, nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn người chết: “Súc sinh! Mối thù mất một cánh tay, tao sẽ đòi mày trả lại gấp trăm lần!”
Kiếm Chủ Kinh Thiên trực tiếp lên tiếng: “Đừng phí lời với hắn, cùng ra tay giết kẻ này đi!”
Ầm!
Ông ta trực tiếp ra tay, lấy ra một thanh bảo kiểm từ trong chiếc nhẫn trữ vật, chém về phía Diệp Bắc Minh.
“Giết!”
Tốc độ của Tiền Vạn Sát rất nhanh, giống như một con vượn, tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ máu xông đến.
Bạch Mi đạo nhân khẽ quát một tiếng: “Phối hợp với Kiếm Chủ Kinh Thiên giết Diệp Bắc Phong!”
Trần Nhất Chỉ giơ tay, từ đầu ngón tay bắn ra một đường khí kình khủng bố!
Còn khủng bố hơn đạn xuyên thép bay về phía Diệp Bắc Minh!
Phương Vạn Địch dậm chân, nhảy vụt lên cao, lấy ra chùy phá thiên từ trong chiếc nhẫn trữ vật, đập về đầu của Diệp Bắc Minh!
“Súc sinh, sáu võ thần bọn tao cùng ra tay, xem mày chết thế nào!”
Bá Đao gào lên một tiếng.
Tay phải của ông ta bị phế, bây giờ chỉ có thể dùng tay trái cầm đao xông đến!
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của mọi người co lại!
Ngô Khinh Diên hô một tiếng theo bản năng: “Cậu Diệp, cẩn thận!”
Đôi mắt già nua của Ngô Trác Viễn nghiêm lại, có thể nhỏ ra máu.
Ông ta xông đến trước Ngô Khinh Diên, tát một cái khiến cô ta ngã xuống đất: “Đê tiện, mày đang nhắc nhở ai thế hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.