“Suýt!”
Tất cả mọi người tê dại da đầu: “Hắn là quái vật gì?”
“Chiến đấu với sáu võ thần, mà còn dành thời gian cứu người?”
Ánh mắt của Bách Hiểu Sinh hoàn toàn không rời nổi Diệp Bắc Minh: “Sát thần Diệp Bắc Phong, võ đạo nghịch thiên, tinh thông y thuật!”
Được ghi chép trong hồ sơ!
Đúng lúc này, một đường kiếm khí phá không trung ập đến từ phía sau chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
Kiếm chủ kinh thiên quát lạnh: “Diệp Bắc Phong, mày nộp mạng đi!”
Diệp Bắc Minh quay đầu đâm một kiếm, nghiền nát đạo kiếm khí này: “Long Đế, giao cho ông!”
Long Đế kỳ quái hỏi lại: “Vừa rồi tôi đề nghị để tôi ra tay giết chết đám này, cậu không đồng ý, sao giờ lại đồng ý?”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt trả lời: “Vừa nãy tôi muốn biết với sức mạnh của mình liệu có thể chém giết Võ Thần trung kỳ không!”
“Đáp án là có thể”.
“Đối mặt với sáu Võ Thần, nếu tiếp tục chiến đấu, tôi cũng có thể giết chết bọn họ”.
“Nhưng ít nhất cũng cần mấy trăm hiệp, quá lãng phí thời gian”.
“Ông trực tiếp giết bọn họ, còn tôi mang Tinh Hồn Sa đi chữa trị kiếm Đoạn Long!”
Long Đế cười ngạo nghễ: “Được, cho mượn thân thể cậu dùng một lát!”
Một giây sau.
Từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh đột nhiên bộc phát sát khí rung trời.
Trong luồng sát khí màu đỏ như máu, một đầu rồng dần hiển hiện, phát ra tiếng gào thét long trời lở đất.
…
Một đầu rồng màu đỏ như máu xuất hiện.
Như máy chiếu 3D, hơi trong suốt.
Mang theo sát khí cuồng bạo kinh khủng!
Che ngợp đất trời!
Như núi lửa phun trào bắn về phía sáu Võ Thần!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
…
Sáu người Kiếm chủ kinh thiên, Bá Đao, Tiền Vạn Sát, Bạch Mi đạo nhân, Trần Nhất Chỉ, Phương Vạn Địch như bị sét đánh!
Phun ra một ngụm máu tươi!
Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, bọn họ bay ra ngoài như một đám chó chết!
Tất cả đều nặng nề ngã xuống đất!
Khóe miệng tràn ra máu tươi!
Gân mạch toàn thân vỡ vụn!
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!