Xung quanh yên ắng!
Lặng ngắt như tờ!
Đây chính là sáu Võ Thần, thế mà lại bị một con huyết long lao từ trong cơ thể sát thần ra đánh bại?
“Con huyết long kia là cái gì?”
Giờ phút này, trong đầu mọi người chỉ còn lại ý nghĩ này!
Chỉ có giọng của một mình Bách Hiểu Sinh truyền đến: “Ừng ực!”
“Sát thần Diệp Bắc Phong liên tục chiến đấu với tám vị Võ Thần trong thành Côn Luân!”
“Thắng!”
Chữ “Thắng” cuối cùng vừa dứt.
Xung quanh lập tức sôi trào!
“** má!”
“Diệp Bắc Phong thắng?”
Có người tu võ la to, hoàn toàn không thể tin được sự thật này: “Giả, nhất định là mình đang nằm mơ, tôi đang nằm mơ đúng không?!”
Ông ta bắt lấy người bên cạnh: “Đánh tôi một cái, hung hăng tát tôi một cái đi!”
Chát!
Người bên cạnh dứt khoát tát cho một phát: “Đời này chưa từng thấy loại yêu cầu này!”
“Huhuhu…”
Người tu võ bị đánh khóc: “Đau!”
“Má nó, tôi có thể cảm nhận được đau đớn, là thật! Đù! Đù! Đù má!”
“Sát thần vô địch, Diệp Bắc Phong vô địch!”
“Từ hôm nay trở đi, toàn bộ địa bàn Côn Luân, còn có ai dám trêu chọc Diệp Bắc Phong?”
“Danh tiếng sát thần đứng trên đỉnh địa bàn Côn Luân!”
Trong lòng ai nấy cũng nổi lên sóng to gió lớn, đôi mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh chỉ còn lại kiêng kỵ và kính sợ!
Giọng Long Đế trong đầu lạnh nhạt truyền đến: “Giải quyết xong, giao cho cậu”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cảm ơn!”
Một giây sau.
Anh cầm kiếm Đoạn Long trên tay, đi về phía sáu người kiếm chủ kinh thiên!
Bá Đao quá sợ hãi, không quan tâm đến thân phận, hét lớn: “Diệp Bắc Phong, chờ đã, chờ chút đã!”
“Chỉ cần mày không giết tao, mọi thứ đều dễ thương lượng!”
“Bất luận mày muốn cái gì, tao đều có thể thỏa mãn mày!”
“Nguyên, đan dược, võ kỹ, đàn bà, chỉ cần mày muốn thì đều có thể!”
Mọi người ngây người!
Bá Đao lại cầu xin tha thứ?
Đây là Bá Đao không ai bì nổi kia sao?
Bá Đao quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu!