Xoay người rời đi!
Đám người tu võ tại chỗ đều ngây dại, hai cô gái này có thân phận gì?
Sứ giả đất tổ địa bàn Côn Luân cũng kiêng kỵ các cô?
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh chỉ vào một lão giả, lạnh nhạt nói: “Những người khác có thể đi, nhưng ông ta nhất định phải để mạng lại!”
Người này.
Chính là người vừa mở miệng uy hiếp anh!
Tạch!
Ánh mắt những người ở đây lập tức rơi xuống người Diệp Bắc Minh.
Tràn ngập khiếp sợ!
Anh điên rồi sao?
Đây là sứ giả tới từ đất tổ, sao anh dám nói ra những lời này?
Hiện trường yên tĩnh đáng sợ!
Lão giả bị Diệp Bắc Minh chỉ vào nổi trận lôi đình, gân xanh trên trán nổi lên, gào thét như dã thú phát cuồng: “Diệp Bắc Phong, mày biết lão phu là ai không?”
“Mày biết đất tổ địa bàn Côn Luân là chỗ nào không?”
“Mày biết thân phận của lão phu không?”
“Mày biết lão phu thuộc cảnh giới gì, thực lực ra sao không?”
“Mày chẳng biết gì cả, cũng dám nói chuyện như vậy với lão phu?”
Mỗi lần lão giả nói hết một câu.
Ông ta bước một bước về phía Diệp Bắc Minh!
Kết thúc câu cuối cùng.
“Lão phu Bạch Vô Kỵ, tung hoành đất tổ địa bàn Côn Luân một ngàn ba trăm năm, chưa từng thấy người trẻ tuổi cuồng vọng như mày!”
Một khí tràng kinh khủng bộc phát!
Người tu võ xung quanh trắng mặt.
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Ồn ào!”
Một giây sau.
Người anh bộc phát ra sát khí màu máu kinh khủng, như ngọn lửa đang thiêu đốt.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, một cái đầu rồng đỏ như máu xuất hiện!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra chiêu, thẳng hướng Bạch Vô Kỵ!
“Lớn mật!”
Mấy lão giả còn lại tức giận, đang muốn ra tay.
Khương Tử Cơ cười lạnh nói: “Ai dám ra tay thì cùng lưu lại mạng chó đi”.
Mấy lão giả đồng loạt sững sờ, thật sự không dám ra tay.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, bước từng bước tới trước mặt Bạch Vô Kỵ rồi chém xuống.
Thương long kình!
Đồ Long Trảm!