Ước chừng bước ngang qua ba cảnh giới lớn!
Quá kinh khủng!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm, giống như một sát thần chân chính: “Hôm nay không giao Nhược Giai ra, tôi liền giết Lưu Ly Tông!”
“Giết!”
Con ngươi ông ta ứ máu, gầm thét một tiếng.
Toàn thân sát khí ngút lên cao, quảng trường Lưu Ly Tông trong nháy mắt hóa thành thế giới máu!
Tàn sát!
Tử vong!
Sợ hãi!
Các loại khí tức tấn công tới!
Một đường kiếm mang màu máu hóa thành máu rồng, xông về phía đám người Lưu Ly Tông!
Đột nhiên.
Một giọng già nua truyền tới, mang theo uy nghiêm vô tận: “Dừng tay!”
Ầm!
Sau đó một ấn ký quả đấm từ trên trời giáng xuống, đập về phía kiếm khí của Diệp Bắc Minh.
Trong nháy mắt tan rã!
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cảnh giới Tiên Thiên!”
“Trong Lưu Ly Tông có võ giả cảnh giới Tiên Thiên trấn giữ!”
Soạt!
Diêp Bắc Minh quay đầu, nhìn sâu về phía Lưu Ly Tông.
Soạt!
Một khắc sau.
Đám người của Lưu Ly Tông không nhịn được quay đầu, khiếp sợ nhìn về phía cấm địa của Lưu Ly Tông.
“Là lão tổ!”
“Lão tổ bế quan đi ra?”
Đám người tông chủ Lưu Ly Tông hết sức vui mừng: “Lão tổ, xin hãy ra tay trấn áp người này!”
Điều khiến người ta bất ngờ đó là giọng nói của lão tổ truyền tới: “Giao hôn thê của người này ra, để hắn rời đi!”
“Cái gì?”
Đám người tông chủ Lưu Ly Tông trợn tròn mắt.
Bà lão ngây người, sau đó gầm hét lên: “Lão tổ, sao người có thể…”
Giọng nói lão tổ Lưu Ly Tông truyền tới: “Bắt đầu từ bây giờ, đuổi trưởng lão Từ của Thần Nữ Phong ra khỏi Lưu Ly Tông!”
“Còn Chu Nhược Giai, anh bạn Diệp có thể mang đi!”
“Anh bạn Diệp có thể nể mặt tôi, đừng giết hại những người khác của Lưu Ly Tông nữa?”
Đám người Lưu Ly Tông ngơ ngác!
Lão tổ lại… nhận thua?
Mặc dù không trực tiếp nhận thua!