Nhưng ý tứ của lời này chính là nhận thua!!!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: “Được”.
Sắc mặt bà lão từ xanh mét hóa trắng bệch, gào thét về phía cấm địa của Lưu Ly Tông: “Lão gia, ông nói gì vậy?”
“Đuổi tôi ra khỏi Lưu Ly Tông!!!”
“Sao ông có thể làm như vậy? Bà đây cống hiến ít hơn ai có mặt ở đây?!!!”
Xung quanh im lặng như tờ!
Không ai trả lời bà lão.
Lúc này.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh băng truyền tới: “Nhược Giai đâu?”
Anh đã bảo tháp Càn Khôn Trấn Ngục dùng Vạn Lí Truy Tung tìm kiếm từ trước.
Lúc này Chu Nhược Giai không ở Lưu Ly Tông!
Bà lão điên cuồng cười lớn: “Ha ha, nhóc con, dù bà đây có chết!”
“Cũng sẽ không nói cho mày đâu, mày muốn biết tung tích của Nhược Giai?”
“Kiếp sau đi! Dù gì bà đây cũng đã bị phế, sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
“Mày giết tao đi!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ha ha, muốn chết hả, không đơn giản vậy đâu!”
Vù!
Hai mắt anh chợt lóe, hai tia huyết quang xâm nhập vào hai mắt bà lão!
Sưu hồn, Huyết Hồn Chú!
Trong phút chốc.
Tất cả những tin tức liên quan đến Chu Nhược Giai trong đầu ba lão rơi vào đầu Diệp Bắc Minh.
“Bà cho Nhược Giai uống nước vong tình?!!!”
Diệp Bắc Minh mặt đầy phẫn nộ.
Cúi đầu nhìn bà lão như nhìn một người chết.
Giây tiếp theo.
Anh nhướng mày, tìm thấy tin tức mới nhất của Chu Nhược Giai: “Nhà họ Trịnh, đất tổ Côn Luân Hư?”
“Bà vì tư lợi cá nhân mà bán Nhược Giai cho nhà họ Trịnh?”
Lúc này.
Trong đầu bà lão lại không còn bất kỳ bí mật gì nữa.
Đất tổ Côn Luân Hư ở trên long mạch Côn Luân Hư!
Được trời ưu đãi, chiếm lượng lớn khí vận ở Côn Luân Hư!
Lớp lớp võ giả thiên phú nghịch thiên xuất hiện, chiếm gần như trên 90% tài nguyên tu võ của Côn Luân Hư.
Đất tổ Côn Luân Hư có kết giới!
Ba mươi năm mở một lần.
Chỉ cần có thể đi vào đất tổ, chắc chắn cá chép hóa rồng!
Nhà họ Trịnh, một trong những thế lực của đất tổ Côn Luân Hư!