“Lăng Thi Âm!”
“Có thuộc hạ!”
“Thiết lập trụ sở chính Vạn Bảo Lâu ở thành Côn Luân!”
Lăng Thi Âm trong lòng kích động: “Rõ!”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Ngô Khinh Diên: “Ngô Khinh Diên cô toàn lực phối hợp với Lăng Thi Âm, nhất định phải khiến Vạn Bảo Lâu trở nên lớn nhất, mạnh nhất!”
“Thứ nhất, kiếm cho tôi số lượng khối nguyên lớn!”
“Thứ hai, tôi cần lượng lớn tài nguyên tu võ!”
Anh muốn đề thăng thế lực của mình.
Cần tài nguyên tu võ!
Còn muốn hồi phục tháp Càn Khôn Trấn Ngục, càng cần số lượng lớn khối nguyên!
Sau này chắc chắn phải đi hoàng triều Đại Chu, tìm tung tích của mẹ.
Thực lực của mọi người không đề thăng, anh cũng không yên tâm.
Ngô Khinh Diên không dám thờ ơ: “Tuân lệnh, cậu Diệp!”
Cuối cùng Diệp Bắc Minh dặn dò: “Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo toàn lực phối hợp với bọn họ!”
“Rõ!”
Lâm Thương Hải và Đường Thiên Ngạo tiến lên một bước, cung kính cúi người.
Giây tiếp theo.
Diệp BẮc Minh phất tay, mấy trăm chiếc nhẫn trữ vật rơi trên mặt đất.
Chằng chịt!
“Đây là…”
Mấy người cả kinh.
Diệp Bắc Minh nói: “Đây là tài nguyên tu võ tôi tịch thu sau khi chém chết võ giả!”
“Bên trong có đầy đủ võ kỹ, công pháp, binh khí các loại, mấy người dựa theo nhu cầu của mình chọn là được!”
“Số đồ còn lại để Vạn Bảo Lâu và nhà họ Ngô bán là được!”
Lăng Thi Âm cầm một chiếc nhẫn chứa vật, mở ra nhìn: “Rít! Trời ơi, vũ khí cấp thiên, vũ khí phụ ma cấp bốn…”
Vạn Lăng Phong nắm mấy chiếc nhẫn chứa vật, run rẩy: “Mẹ nó! Nhiều bảo bối vậy, chúng ta sắp giàu rồi!”
Lâm Thương Hải kích động khóc: “Thiếu chủ, những thứ này đều cho chúng tôi?” . Thử thách tì𝑚 trang gốc, géc gô ⩶ T rU𝑚Tru𝙮ện﹒Vn ⩶
Đường Thiên Ngạo hét lên tại chỗ: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
“Lão đại à tôi yêu cậu chết mất!!!”
“Không ngờ Đường Thiên Ngạo tôi chẳng những làm minh chủ võ lâm Long Quốc, con mẹ nó còn tiến vào Côn Luân Hư!”
“Tôi còn phải làm minh chủ võ lâm Côn Luân Hư!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn ông ta: “Vậy phải xem ông tự mình cố gắng!”
…