Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên mặt Diệp Bắc Minh.
Mọi người hoàn toàn ngây ra!
Sao Diệp Bắc Minh dám nói chuyện với Hoàng Phủ Nguyên như vậy?
Giọng nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Nguyên truyền đến: “Tên nhóc, cậu có thái độ gì thế kia?”
“Cậu phá hủy thang Long Môn, phạm tội lớn ngập trời”.
“Bây giờ lập tức quỳ xuống nhận tội, tự phế võ công!”
“Quỳ xuống!”
Ông ta hét to một tiếng: “Chờ đợi đất tổ thẩm lí và phán quyết, nói không chừng còn có thể giữ được mạng sống!”
Uy áp khủng bố đánh úp lại!
Rất nhiều người tu võ trong sơn cốc đều bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Diệp Bắc Minh lười để ý đến Hoàng Phủ Nguyên, bay thẳng vào trong đất tổ.
Diệp Bắc Minh có thái độ như vậy khiến Hoàng Phủ Nguyên thở hổn hển: “Hay lắm tên nhóc, cậu quả thực là tìm cái chết!”
“Bài học đầu tiên khi tiến vào đất tổ, không phải bất kỳ kẻ nào cậu cũng có thể trêu chọc!”
Sát ý ngập trời ngưng tụ!
Tập trung lên người Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Người này đã sắp vượt qua Võ Thần, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên!”
Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: “Nếu ông ta dám ra tay, hãy cho tôi toàn lực bùng nổ để giết ông ta!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra mấy chữ: “Không thành vấn đề”.
Bỗng nhiên. . Tru𝙮ện chính ở ⩶ TrU mTru𝙮ện.V𝐍 ⩶
Giọng nói một người phụ nữ truyền đến: “Khoan đã!”
Mọi người đều nhìn theo hướng giọng nói đó.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ đi ra từ trong đất tổ, cô ta cong khóe miệng lên nở nụ cười gợi cảm quyến rũ: “Hoàng Phủ tiền bối, người này, gia tộc Văn Nhân chúng tôi bảo vệ!”
Lúc Hoàng Phủ Nguyên nhìn thấy cô ta.
Con ngươi run lên một chút: “Người này phá hủy thang Long Môn, phải giao cho Long Đường xử lý!”
Vẻ mặt người phụ nữ mặc váy đỏ vô cùng kiêu ngạo: “Gia tộc Văn Nhân sẽ giải quyết với Long Đường, chuyện này không có liên quan gì đến ông”.
“Cô!”
Loại thái độ này làm cho Hoàng Phủ Nguyên vô cùng giận dữ.
Người phụ nữ mặc váy đỏ hỏi lại: “Sao nào?”
“Hừ!”
Hoàng Phủ Nguyên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Ông ta không thèm nói gì nữa.
Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Vào đất tổ với tôi trước đã”.
Diệp Bắc Minh suy tư một lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp theo.
Người phụ nữ mặc váy đỏ lớn tiếng nói: “Văn Nhân Mộc Nguyệt có ở đây không?”