Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí ngập trời!
Một con rồng đỏ như máu lao ra nuốt chửng Hoàng Phủ Nguyên!
Tất cả chỉ xảy ra trong phút chốc!
Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ có chuyện gì xảy ra, Hoàng Phủ Nguyên đã nổ tung “ầm”, một tiếng, hóa thành một bãi máu!
Hấp thu!
Tất cả máu tươi lập tức chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.
Biến mất!
Bên trong sơn cốc hoàn toàn tĩnh mịch!
Thời gian cũng như dừng lại.
Giọng nói của Long Đế truyền đến: “Ha ha ha ha, huyết khí của võ giả cảnh giới Tiên Thiên đúng là bổ dưỡng!”
“Nếu tôi nuốt được một trăm võ giả cảnh giới Tiên Thiên như vậy, có lẽ sẽ có thể sống lại!”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía người phụ nữ mặc váy đỏ: “Chúng ta có thể đi rồi”.
Đồng tử người phụ nữ mặc váy đỏ co rút lại một chút: “Vì sao lại giết ông ta?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Tôi giết ông ta cần phải có lý do sao?”
“Cậu…”
Người phụ nữ mặc váy đỏ sửng sốt, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu mới dẫn anh tiến vào bên trong đất tổ.
Đợi đến khi ba người Diệp Bắc Minh, Văn Nhân Mộc Nguyệt, người phụ nữ mặc váy đỏ biến mất.
“Trời!”
Trên không trung sơn cốc truyền đến một tràng tiếng hít khí lạnh.
Sau đó hoàn toàn sôi sục.
“Cầu thang Long Môn bị nổ, Hoàng Phủ Nguyên chết rồi?”
“Trời cũng sắp sập rồi!”
“Cô gái áo đỏ đó là ai?”
…
Tiến vào tổ địa, xung quanh là một sơn cốc.
Sau khi ba người đi ra khỏi sơn cốc.
Diệp Bắc Minh dừng lại, nhìn cô gái áo đỏ: “Cô được sư tỷ của tôi phái đến ư?”
Cô gái áo đỏ khẽ cười: “Sư tỷ?”
“Sư tỷ gì chứ? Anh nghĩ nhiều rồi”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô không phải do sư tỷ tôi phái đến, tại sao lại giúp tôi?”
Cô gái áo đỏ không trả lời thẳng vào câu hỏi, mà mỉm cười nhìn anh: “Diệp Bắc Minh, hai mươi ba tuổi!”
“Sinh ra ở nhà họ Diệp ở Long Đô Long Quốc, sau đó bị đưa đến thành phố Giang Nam nhờ người nuôi dưỡng”.
“Năm năm trước, nhà tan cửa nát, bố mẹ nuôi và anh trai chết thảm!”
“Sau năm năm mất tích, đột nhiên quay trở về!”
“Trong năm năm anh biến mất đó, theo chúng tôi điều tra, rất có khả năng lớn anh tiến vào Côn Luân Hư”.