“Mau… Mau giao ba cô gái kia ra… Anh Diệp Bắc Minh! Ngài Diệp Bắc Minh! Anh Diệp… Tha mạng, chuyện này không liên quan gì tới tôi!”, Saito Asuka sợ đến mức choáng váng, hắn ta kêu la không khác gì một con chó chết, luôn miệng cầu xin.
Mã Lập Quốc còn bị Diệp Bắc Minh giết chết trong một đấm, thì sao hắn ta còn dám ôm hy vọng vào may mắn?
Ba người Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Ngư Ấu Vy được dẫn đến.
Trạng thái hôn mê!
Diệp Bắc Minh liếc mắt.
Thẩm Hạc lập tức đi tới kiểm tra một lượt.
“Cậu Diệp, chỉ là hôn mê thôi, không có vấn đề gì quá lớn”, Thẩm Hạc nói.
Diệp Bắc Minh khẽ vuốt cằm, để Thẩm Hạc đưa bọn họ rời đi.
Saito Asuka vội vàng mở miệng: “Anh Diệp Bắc Minh… Không liên quan gì đến tôi cả, có người liên lạc với tôi, nói là muốn để ba cô gái đó ở chỗ tôi, tôi không ngờ họ là người đàn bà của anh!”
“Tha cho tôi đi, từ nay về sau tôi cam tâm tình nguyện làm con chó của anh!”
Cuối cùng Saito Asuka cũng bỏ mặc tôn nghiêm của mình.
Tôn nghiêm?
Có quan trọng bằng mạng sống không?
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh lười nghe những lời vô nghĩa của Saito Asuka, một chân giẫm xuống.
Đầu hắn ta như quả dưa hấu nổ tung!
Âm thanh đã biến mất!
Khóe mắt người trong hiệp hội võ đạo đều giật giật!
Ông Tống nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu dám giết cả Mã Lập Quốc ư? Cậu có biết Mã Lập Quốc là ai không?”
“Từ nay trở đi, suối nước nóng Cựa Lạc chắc chắn phải đóng cửa! Nếu như tôi biết nơi này vẫn tiếp tục kinh doanh, giết không tha!”, Diệp Bắc Minh xoay người bỏ đi.
Phớt lờ!
Không ngờ anh lại trực tiếp phớt lờ lời ông Tống nói!
Nhóm người giàu của Giang Bắc cùng với các thành viên của hiệp hội võ đạo đều ngu người!
Thằng ranh này có lá gan quá lớn!
Lớn đến mức không biết trời cao đất rộng!
Mọi người trơ mắt nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.
Một đám nhà giàu Giang Bắc cùng mấy ông lớn của hiệp hội võ đạo lại không có ai dám ngăn cản!
Ai dám ngăn cản cơ chứ?
Mã Lập Quốc tung hoành trong giới võ đạo suốt bốn mươi mấy năm cũng bị một đấm đánh chết!
Ngăn cản Diệp Bắc Minh, thì có khác gì tự tìm đường chết?
Chờ đến khi Diệp Bắc Minh ra khỏi suối nước nóng Cực Lạc, thì ông Tống phát ra tiếng gào đầy tức giận: “Diệp Bắc Minh!”
“Cậu xem lão già này là ai?”