“Cho nên, tiếp theo khi cậu mở tầng thứ mười một, thứ mười hai của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Sẽ không có được phần thưởng nào!”
“Cái giá của hai tầng đổi lấy y thuật của thần chủ tuyệt thế, cậu đồng ý không?”
Diệp Bắc Minh không hề do dự trả lời: “Tôi đồng ý!”
“Được!”
Giọng uy nghiêm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Liền sau đó.
Không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện một bóng người.
Một cảm giác uy nghiêm ập đến!
Người này đi ra từ trong một vùng hỗn độn mặt sau của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, giống như một con cự long đi ra từ trong vực sâu.
“Ông chính là một đời chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thần chủ tuyệt thế?”
Thần chủ tuyệt thế gật đầu: “Là tôi, nếu tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nhận cậu là chủ nhân, thì thiên phú của cậu chắc chắn bất phàm!”
“Bây giờ tôi sẽ truyền thụ y thuật cả đời cho cậu, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, thì phải xem bản thân cậu”.
Vù!
Trong tích tắc.
Diệp Bắc Minh cảm giác trong đầu của mình có thêm rất nhiều kiến thức y thuật.
“A!”
Anh hét lớn một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy tia máu.
Liền sau đó!
Vẻ mặt chấn hãi!
Bởi vì anh nhìn thấy rất nhiều kiến thức y thuật chưa từng có từ trong y thuật của thần chủ tuyệt thế!
“Năm tướng suy của người trời?”
“Đan tham thiên tạo hóa, có thể khôi phục lại lục phủ ngũ tạng!”
“La Đà hoa, tuyết kiến thảo, quả La bằng…”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Thần chủ tuyệt thế, những dược liệu cần thiết luyện đan tham thiên tạo hóa không có yêu cầu về năm tuổi sao?”
“Những dược liệu này không phải thứ hiếm có”.
Thần chủ tuyệt thế hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có người làm nghề y rác rưởi nhất mới có yêu cầu về giới hạn năm tuổi của dược liệu”.
“Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc!”
“Cho dù dùng mấy loại cỏ dại, bản thần chủ cũng có thể luyện chế ra đan dược cứu người!”
“Dùng dược liệu đơn giản nhất, luyện chế đan dược lợi hại nhất, mới là trình độ cao nhất của người hành nghề y!”
“Dùng dược liệu hàng đầu luyện chế đan dược hàng đầu, thì có gì khác với đầu bếp nấu ăn?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.