Phụt!
Diệp Bắc Minh phun máu tươi.
Anh quay đầu nhìn lại thì thấy hai ông già trông như bộ xương khô.
Ánh mắt bọn họ ảm đạm, khóe miệng nhếch môi cười khinh, nhìn anh như nhìn xác chết: “Súc sinh, mày vẫn chưa đủ thông minh đâu!”
“Bọn tao đã điều tra tất cả thông tin của mày rồi, mày chẳng qua chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi!”
Ông già trông như bộ xương khô kia làm bộ cao quý nói: “Nhà họ Bạch chúng ta dùng chút sức thôi đã giết được mày rồi!”
“Biết hết à?”
Thật nực cười làm sao!
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh nhếch miệng lộ ra cái răng nanh đã dính máu: “Phải thế không? Để tôi cho các người xem cái này nhé!”
Anh đưa nắm đấm về phía hai ông lão cằn cỗi như bộ xương kia.
Rồi anh mở năm ngón tay ra.
Bùng…!
Một ngọn lửa nóng bừng có hình dáng một đóa hoa sen nở rộ trông rất đẹp đẽ.
Phần Thiên Chi Diễm!
Ngọn lửa rực cháy đốt hết tất cả vạn vật trên thế gian này.
Cặp đồng tử của hai ông già giống bộ xương tàn kia co rút lại, hít một hơi nói: “Trời ạ, đây là thứ gì thế?”
“Chạy mau!”
“Không…”
Hai ông già cằn cỗi ấy vô cùng hoảng sợ.
Phần Thiên Chi Diễm đang lan tới đây.
Tiêu Dung Phi vừa tới nơi thì bắt gặp cảnh đó, thế là hoảng sợ chết trân tại chỗ.
Cô ta ngơ ngác nhìn hai ông già mạnh hơn cả Tiên Thiên ấy: “Nó… nó sao có thể xảy ra chứ!”
Rầm!
Tiêu Nhã Phi không phanh kịp, tông sầm vào sau lưng Tiêu Dung Phi.
Cô ta xoa đầu: “Chị, sao tự nhiên chị dừng lại thế?”
Tiêu Dung Phi không trả lời.
Tiêu Nhã Phi đành bước tới trước, vừa thấy thì sững người.
“Á!”
Hai ông già gầy nhom như bộ xương khô của nhà họ Bạch đang thét lên những tiếng hét đau thấu ruột thấu xương.
Hai người họ bị Phần Thiên Chi Diễm bao vây, thế mà đến một giây cũng không thể chịu nổi.
Cả hai nhanh chóng hóa thành một đống tro tàn.
“Á…!”
Tiêu Nhã Phi bịt chặt miệng.