Tiêu Dung Phi thở nhẹ nhõm.
Cô ta không phát hiện ra em gái nhìn không rời mắt bóng lưng của Diệp Bắc Minh với vẻ hiếu kỳ.
Đột nhiên.
Phía sau vang lên tiếng guốc ngựa dồn dập!
Cách cách cách!
Giống như thiên binh vạn mã xông đến.
Hai chị em quay đầu nhìn, vẻ mặt biến sắc.
Chỉ thấy một đoàn người cưỡi ma thú phi tới, khí thế bừng bừng!
Một lá cờ thêu chữ ‘Thẩm’ phấp phới bay trong gió, vô cùng nổi bật!
Hai chị em kinh ngạc: “Nhà họ Thẩm!”
Dẫn đầu là một người thanh niên mặc áo giáp, nạm đá quý năm sáu màu sắc cưỡi trên một con ma thú.
Sắc mặt đỏ bừng hô lớn: “Nhanh! Nhanh!”
“Tăng tốc, tăng tốc cho tao!”
“Phi đến cấm địa long mạch với tốc độ nhanh nhất cho tôi, hôm nay em gái tôi làm lễ trưởng thành mười tám tuổi, tôi phải là người đầu tiên đến đó!”
Thẩm Thông!
Đội ngũ phía sau đồng thanh trả lời: “Rõ!”
Cách cách cách!
Mấy chục con ngựa vẩy rồng như sấm sét, xông về phía hai cô gái: “Tất cả tránh ra!”
Không hề có ý giảm tốc độ!
Khuôn mặt của bát trưởng lão sầm xuống: “Không ổn, là ma thú cấp năm, ngựa vẩy rồng!”
“Là Thẩm Thông, cậu ấm lớn nhất nhà họ Thẩm trong tổ địa Côn Luân Hư!”
“Sao lại là tên ôn thần này?”
“Tiểu thư, mau tránh đi!”
Tiêu Nhã Phi hét lớn một tiếng: “Tiểu Bạch, mau tránh đi!”
Con ngựa Thiểm Điện trắng của hai người sớm đã bị ngựa vẩy rồng dọa sợ.
Bốn chân giống như bị đổ chì, đứng bất động tại chỗ, run lên bần bật!
Khoảng cách mấy chục mét, đến nơi trong chớp mắt!
Bát trưởng lão nhảy vụt lên cao, tóm lấy hai chị em tránh sang một bên!
Phụt!
Ngựa Điện Thiểm trắng bị đụng lật dưới đất, ngựa vảy rồng phía sau dẫm qua.
Máu thịt bắn tung tóe!
Đôi mắt của Tiêu Nhã Phi đỏ bừng: “Tiểu Bạch!”
Khuôn mặt Tiêu Dung Phi tái nhợt!
Nếu không phải bát trưởng lão ra tay, kết cục của bọn họ sợ rằng cũng giống như Tiểu Bạch!
Đột nhiên.
Tiêu Dung Phi nhìn về phía trước: “Hỏng rồi, cậu Diệp còn ở phía trước!”