“Thẩm Vạn Tứ được gọi là ‘thần tài’, nếu ông ta lên tiếng, chắc chắn có cường giả đồng ý ra tay đối phó cậu!”
Tiêu Nhã Phi đi đến, yếu ớt nói: “Anh Diệp, anh nghe lời chị em đi mà”.
“Chị ấy thực sự sẽ không hại anh đâu!”
Bề ngoài hai người trông rất giống nhau.
Một người lạnh lùng, một người hoạt bát!
Hình nụ cười trên gương mặt Tiêu Nhã Phi.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh giãn ra: “Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu”.
Đôi mắt của Tiêu Nhã Phi lóe lên: “Thật không?”
Cô ta trực tiếp ghé đến, mở to đôi mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh bao nhiêu tuổi?”
“Có bạn gái chưa?”
“Có cần em giới thiệu bạn gái cho anh không, chị của em cũng độc thân!”
Tiêu Nhã Phi rất to gan.
“Khụ khụ!”
Diệp Bắc Minh
“Năm nay anh hai mươi ba tuổi!”
“Có một vợ chưa cưới, còn có mấy hồng nhan tri kỷ”.
Tiêu Nhã Phi kinh ngạc: “Hả?”
Trong đôi mắt của Tiêu Dung Phi lóe lên tia thất vọng một cách khó hiểu!
‘Với thực lực của anh ta, có mấy người phụ nữ cũng rất bình thường…’
‘Tiêu Dung Phi ơi là Tiêu Dung Phi, mày đang làm gì hả? Mày nghĩ mấy việc này làm gì?’
‘Cũng chẳng liên quan đến mày!’
Đột nhiên.
Giọng của Tiêu Nhã Phi vang lên: “Chị, chị nghe thấy chưa?”
“Anh ấy mới hai mươi ba tuổi!”
Tiêu Dung Phi cũng phản ứng lại.
Liền sau đó.
Cô ta hít khí lạnh: “Cậu Diệp, cậu… cậu mới hai mươi ba tuổi?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Sao thế?”
Cái miệng nhỏ của Tiêu Nhã Phi khẽ mở: “Làm sao? Anh Diệp, anh biết với độ tuổi của anh mà có thể giết võ giả tiên thiên thì là thế nào không?”
“Hai mươi ba tuổi!”
“Có một không hai, trước nay không có, sau này cũng không có!”
“Trên lịch sử của Côn Luân Hư, cũng chưa từng có ai hai mươi ba tuổi đã có thể giết võ giả tiên thiên!”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Cũng không phải thực lực của tôi”.
“Dựa vào thanh kiếm đó đấy”.
Trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Thẩm Linh Lung, bóp lấy cổ của cô ta!
“Tiểu công chúa!”