Đôi mắt của ai cũng bộc phát ra ánh sáng kinh người!
Tham lam! Kích động! Lửa nóng!
Ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh giống như nhìn một bảo bối vậy.
Chém anh một đao mà đã được một trăm ngàn đồng rồi?
Đậu má!
Đây quả thật là máy in tiền di động!
Tiêu Nhã Phi trừng to đôi mắt đẹp: “Bát trường lão mau nghĩ biện pháp đi!”
Bát trường lão nhà họ Tiêu nghiêm trọng lắc đầu: “Không có biện pháp nào cả!”
“Thần tài nổi giận!”
“Kẻ này chắc chắn sẽ phải chết!”
“Thần tiên đến đây cũng không cứu được cậu ấy!”
“Haiz!”
Bát trường lão thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, cậu ấy kích động quá!”
Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Giây tiếp theo.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Mấy trăm bóng người đi ra từ trong đám đông, đôi mắt ai nấy cũng đều đỏ như máu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Bọn họ giống như một con sói đói phát hiện ra cừu!
Sát khí khủng bố của mấy trăm người tu võ đứng đầu đánh úp lại!
Lạnh như băng!
Tử vong!
Cô quạnh!
Bao phủ khắp không trung.
Những võ giả còn lại không định ra tay chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Một người trẻ tuổi của đất tổ run rẩy hỏi: “Rốt cuộc tên này là ai?”
Có người lắc đầu: “Mặc kệ cậu ta là ai, tôi chỉ biết bây giờ cậu ta muốn mua quan tài cũng không còn kịp rồi”.
Tin tức về thang Long Môn đã sớm truyền về!
Nhưng mọi người còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của Sát Thần!
Vì vậy mới không nhận ra anh.
Sắc mặt đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình trắng bệch, hoảng sợ cúi đầu.
Lôi Bằng tuyệt vọng nói: “Anh Sát Thần, chẳng lẽ câu chuyện của anh sẽ dừng ở đây sao?”
“Đừng nói nữa!”
Mục Thừa nuốt một ngụm nước bọt: “Với tình hình như thế này, tôi thật sự không nghĩ được anh ta sẽ sống sót như thế nào!”
“Mấy trăm người tu võ cảnh giới Võ Thánh và Võ Đế!”, hai chân Tống Điệp Y như nhũn ra, run rẩy nói: “Còn có hai mươi mấy người tu võ Tiên Thiên…”