Sắc mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đôi mắt lóe lên vẻ kích động: “Sức mạnh thật cường mạnh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ: “Biến thái!”
…
Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư.
Hai thanh niên một nam một nữ đến trước cổng nhà họ Diệp.
Chàng trai trẻ nhìn cổng nhà họ Diệp, vẻ mặt buồn cười: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp lại sa sút như vậy sao?”
“Vậy mà lại trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này, thổ dân ở nơi này đã rất rác rưởi rồi!”
“Trong những thổ dân rác rưởi này, nhà họ Diệp lại còn là gia tộc nhỏ hạng ba?”
“Thất bại, quá thất bại!”
Chàng trai lắc đầu.
Cô gái bên cạnh cau mày: “Dương Tiêu, đây là nhà họ Diệp, cho dù bọn họ sa sút, cũng không đến lượt anh chế nhạo!”
Dương Tiêu chắp hai tay sau lưng: “Quận chúa Thiên Thiên, sao cô còn bênh vực nhà họ Diệp?”
“Chẳng lẽ cô thực sự muốn gả cho tên phế vật nào đó nhà họ Diệp?”
Nghe thấy lời này.
Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên biến sắc.
Hơi nặng nề!
Đúng thế!
Với tình hình hiện tại của nhà họ Diệp, bất kỳ ai cũng đều là phế vật!
Hoàng đế Đại Chu đã như đèn dầu trước gió, không còn sống được bao lâu nữa.
Nguyện vọng duy nhất chính là tìm được con cháu đời sau của nhà họ Diệp, rửa sạch oan ức năm đó của nhà họ Diệp!
Để bù đắp.
Mộ Thiên Thiên trở thành vật hy sinh mà hoàng đế Đại Chu ban hôn cho nhà họ Diệp.
Bất luận là ai.
Thứ nhất, chỉ cần là huyết mạch chi chính của nhà họ Diệp!
Thứ hai, trong thế hệ thanh niên nhà họ Diệp người có thiên phú tu võ mạnh nhất thì có thể lấy được Mộ Thiên Thiên!
Mộ Thiên Thiên chưa từng gặp người này.
Không biết người này có tính cách thế nào!
Không biết người này trông như thế nào!
Càng không biết người này còn có người phụ nữ khác hay không!
Chỉ cần phù hợp hai điều kiện này, cô ta phải gả cho đối phương!
Cho dù đối phương là một con heo!
Một con chó!
Cô ta cũng phải gả!
Mộ Thiên Thiên không cam tâm, cho nên đích thân đến Côn Luân Hư một chuyến.
Dương Tiêu cười: “Quận chúa Thiên Thiên, tôi biết với tính cao ngạo của cô, không thể nào gả cho phế vật nhà họ Diệp!”