“Cái gì?”
Diệp Lăng Tiêu chấn kinh.
Diệp Bắc Minh tiến lên, tay phải ôm Chu Nhược Giai, tay trái ôm Hạ Nhược Tuyết.
Hai cô gái không phản kháng, dựa vào lòng Diệp Bắc Minh.
Đi ra khỏi đại sảnh điện Huyết Hồn: “Dư nghiệt điện Huyết Hồn xử bắn!”
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy dư nghiệt của điện Huyết Hồn còn ở bất kỳ nơi nào của Long Quốc!”
Anh cất giọng bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động!
Diệp Lăng Tiêu chấn hãi: “Rõ!”
Tất cả võ giả có mặt đều dõi theo bóng hình rời Diệp Bắc Minh rời đi!
Lục Lâm Thiên khen một tiếng: “Bây giờ cả Long Quốc, ngoại trừ người đó, thì sợ ra không ai dám trái lại lời của cậu ta đấy?”
“Thần y Diệp thực sự mới hai mươi ba tuổi sao? Yêu nghiệt, đúng là quá yêu nghiệt!”
Lục Khi Sương hơi thất vọng cúi đầu.
Chỉ có thể chôn sâu hạt giống ái mộ trong lòng, không dám nhổ nó ra!
Mẹ Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi.
Trong lòng hối hận!
Nếu ban đầu mình chọn chính xác, sau này nhà họ Hạ có thể trở thành gia tộc cổ võ đệ nhất Long Quốc rồi đấy?
Đáng tiếc!
Mẹ Hạ cắn răng nghĩ: ‘Hay là, mình đi cầu xin Nhược Tuyết?’
Đột nhiên.
Một giọng nói vang lên: “Nổ súng!”
Mẹ Hạ sợ đến run lập cập.
Cách cách cách!
Đạn điên cuồng trút ra, dư nghiệt như đám người đại trưởng lão điện Huyết Hồn lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
…
Trên máy bay.
Diệp Bắc Minh điều trị cho Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.
Bọn họ chỉ bị tổn hại chút huyết khí, không đáng ngại.
Mấy ngày là có thể hồi phục.
Vừa về đến bên ngoài cổng phủ Diệp, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Có người đến!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức chia sẻ ý thức với Diệp Bắc Minh, tất cả mọi việc trong đại sảnh phủ Diệp lọt vào trong đáy mắt.
Trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Hai thanh niên một nam một nữ đang uống trà.
Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều bị bọn họ tập hợp lại, đứng im trong đại sảnh không dám cử động!