Một luồng khí tức cường mạnh đánh bay Diệp Bắc Minh!
Một con mãnh hổ có đôi cánh, trên người có vân rồng xông ra.
Nó ngăn trước người Dương Tiêu.
Cao đến bảy tám mét.
Chọc thủng cả trần nhà!
Khí tức khát máu ập đến!
Dương Tiêu lấy ra mười mấy viên đan dược, nuốt hết toàn bộ, trong đôi mắt mang theo tia máu, tức giận hét: “Giết tên nhóc này cho tao!”
“Bất luận xé vụn ăn thịt, hay là dẫm chết thành bùn thịt đều được!”
“Tao chỉ có một điều kiện, tao muốn hắn chết!”
Giọng của Dương Tiêu vô cùng oán độc.
“A!”
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, chấn kinh nhìn con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Trong đầu, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây là ma thú cấp chín!”
“Ma thú cấp chín?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Sau khi chú Chu chết, cần có máu sinh mệnh của ma thú cấp chín mới có thể sống lại!”
“Nó đúng là ma thú cấp chín sao?”
“Đúng thế, tuyệt đối không sai!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm ma thú cấp chín.
Hơi kích động!
Dương Tiêu nhìn sang Diệp Bắc Minh với ánh mắt quỷ dị: ‘Tên nhóc này làm sao vậy?’
‘Khi nhìn thấy phi hổ vân rồng, lại không sợ, ngược lại… còn hưng phấn?’
Rất nhanh Dương Tiêu đã biết vì sao!
Bởi vì.
Hắn ta nhìn thấy một cảnh cả đời cũng khó mà quên được!
Trong tay Diệp Bắc Minh có thêm một thanh bảo kiếm tạo hình cổ xưa, có vân rồng màu đen quấn quanh.
Bước ra một bước, xông về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu chấn kinh trừng mở to con mắt: “Tên nhóc này có phải kẻ điên không?”
Mộ Thiên Thiên cố nén nỗi chấn kinh trong lòng!
Kẻ điên!
Chắc chắn là kẻ điên!
Đối diện với ma thú cấp chín, lại dám chủ động ra tay?
“Gru!”
Phi hổ vân rồng thét dài một tiếng, đôi cánh chấn rung, cuồn cuộn nổi lên một con gió mạnh đáng sợ!
Diệp Bắc Minh xông lên, giơ tay chém một kiếm!
Chém xuống gió mạnh!