Vèo!
Mọi người khiếp sợ nhìn Vạn Lăng Phong!
Ai nấy đều ngây ra!
Lý Thiên Quân cười lạnh một tiếng: “Đúng là to gan, sao ông dám nói chuyện với ông nội tôi như thế?”
“Nên đánh!”
Vèo!
Một giây sau.
Lý Thiên Quân bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi lên trên đài đấu giá, vung tay ra đánh Vạn Lăng Phong!
Hắn ta chẳng những là một vị Đan Vương 35 tuổi!
Mà cảnh giới võ đạo cũng là Võ Đế đỉnh phong!
Vạn Lăng Phong giống như bị xe tải đụng vào, ngã mạnh xuống đất!
Lý Thiên Quân dẫm một chân lên trên đầu Vạn Lăng Phong: “Xin lỗi ông nội tôi ngay, nếu không, chết!”
“Cậu!”
Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo vô cùng sợ hãi.
Lâm Thương Hải nổi giận gầm lên một tiếng: “Tên kia, nơi này là thành Côn Luân, cậu dám đánh người khác như vậy ư?”
“Ồn ào!”
Lý Thiên Quân trở tay vung ra!
Phụt!
Lâm Thương Hải như bị sét đánh, hai chân bị chặt đứt!
Ngã xuống đất rầm một tiếng!
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến: “Tôi bảo ông quỳ xuống nói xin lỗi, có nghe thấy không?”
Vạn Lăng Phong xấu hổ giận dữ muốn chết, phẫn nộ gào thét: “Ngoại trừ chủ nhân ra, bất kỳ người nào cũng không thể khiến tôi quỳ xuống!”
“Đan Hoàng cũng không được!”
“Haiz!”
Lý Thiên Quân thở dài một tiếng: “Nếu đã như vậy, vậy ông đi chết đi!”
“Ha ha!”
Đột nhiên.
Một tiếng cười lạnh như băng vang vọng trên không trung thành Côn Luân: “Tới tham gia hội đấu giá của tôi mà còn muốn giết người của tôi ư?”
Lúc nghe được giọng nói này.
Tất cả mọi người đều run lên!
Mộc Tuyết Tình kích động: “Anh ấy đến rồi ư?”
“Là giọng nói của anh ấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi đều hiện ra vẻ mừng rỡ!
Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt nhìn thoáng qua nhau.