Một thanh niên anh tuấn đến mức khiến phụ nữ cũng phải ngưỡng mộ khẽ cười: “Thú vị, ở nơi tài nguyên võ đạo thiếu thốn như Côn Luân Hư, lại có nhân tài như vậy!”
Một ông lão gù phía sau lên tiếng: “Công tử, nếu cậu có hứng thú với anh ta”.
“Bây giờ lão nô ra tay, khiến anh ta thần phục?”
“Ở hiện trường có hàng triệu người, cho mọi người nhìn thấy, cậu giáo huấn loại người này như thế nào”.
Người thanh niên vươn vai: “Vội gì chứ?”
“Bản công tử vẫn chưa xem đủ kịch hay, đợi vở kịch kết thúc cũng không muộn”.
“Rõ!”
Ông lão lưng gù không nói nhiều thêm,
“Tinh”
Bỗng nhiên, tiếng chuông đồng hồ vang lên.
Mười hai giờ!
Lăng Thi Âm nhìn đồng hồ đeo tay: “Từ lúc chủ nhân xuất hiện đến lúc giết Lý Thiên Quân, giết Đan Hoàng, mới qua năm phút?”
“Tôi còn cho rằng đã qua lâu như một trăm năm đấy!”
Giọng già nua của đại trưởng lão Long Đường vang lên: “Diệp Bắc Minh, đã đến giờ, đan dược của cậu đâu?”
“Đúng thế!”
“Đan dược đâu?”
Mấy ông lão khác cũng lên tiếng hỏi theo.
Diệp Bắc Minh giơ tay!
Một trăm cái sọt từ tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, trong mỗi một cái sọt có một ngàn viên đan dược.
Một trăm cái sọt cộng lại, tổng cộng một trăm ngàn viên!
Một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm!
Hội trường lập tức yên tĩnh!
Cho dù là người đàn ông anh tuấn ở trong góc cũng ngẩn người: “Ô? Bắt đầu thú vị rồi!”
Liền sau đó.
“Vãi!”
Cả hội trường xôn xao!
“Đây đều là đan dược thiên phẩm?”
“Làm sao có thể!”
Con ngươi của mọi người sắp trố lồi ra.
Vốn không thể tin đây là sự thực!
“Mẹ kiếp! Đây đều là đan dược thiên phẩm, mà lại đựng bằng sọt?”
“Đựng bằng dụng cụ cao cấp hơn không được sao?”
“Vãi!”
Hàng triệu võ giả có mặt đều thộn người.
Đối với bọn họ, mỗi một viên đan dược thiên phẩm đều vô cùng quý giá.