Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1612:




Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Đúng thế!”
Diệp Bắc Minh kích động: “Vãi, lợi hại đến thế sao?”
Nếu anh đang chiến đấu.
Đột nhiên gọi ra một con chân long, một con phượng hoàng, thì chẳng phải dọa đối thủ sợ chết khiếp?

Cấm địa long mạch, tổ địa Côn Luân Hư.
Dưới chân núi tuyết!
Ông lão lưng gù và người đàn ông anh tuấn chạy đến nơi này.
Nhìn núi tuyết phía trước, la bàn trong tay người đàn ông anh tuấn không ngừng lóe lên ánh hào quang màu xanh.
Sắc mặt hắn kích động: “Ha ha ha, bao nhiêu năm như vậy, vậy mà bị tôi tìm được trước?”
“Tô Hiên tôi đúng là may mắn không ai bằng!”
“Phá hủy nơi này cho tôi, tôi nhất định phải có được thứ đó!”
Ánh mắt Tô Hiên rực lửa, tràn đầy tham lam và kích động!
Ông lão lưng gù cười nham hiểm: “He he, chúc mừng công tử!”
Vừa giơ tay.
Một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, cuốn lên làn sóng khí vô cùng khủng bố, đập mạnh về phía kết giới phía trước!
Ầm!
Cả cấm địa long mạch chấn rung!
Lúc này.
Trong cấm địa long mạch.
Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ cùng ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài lối ra vào của sơn cốc: “Có người đang tấn công kết giới?”
“Ai mà to gan như vậy, muốn chết hay sao?”
“Đi thôi, đi xem sao!”
Tốc độ của hai người cực nhanh.
Xông đến chỗ lối ra vào của sơn cốc!
Phập!
Ông lão lưng gù tay cầm trường thương, ầm ầm đánh vào lối ra vào có kết giới!
Đạm Đài Yêu Yêu quát một tiếng: “Ông là ai? Thật to gan!”
Ánh mắt Tô Hiên sáng lên: “Ở trong còn có người?”
“Lão Vân, bắt cô ta trước rồi tính!”
Ông lão lưng gù trả lời một tiếng: “Vâng, công tử!”
Trường thương trong tay trực tiếp giáng lên người Đạm Đài Yêu Yêu dễ như bẻ cành khô!
Tốc độ quá nhanh!
Không thể tránh nổi!
Phụt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.