Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cẩn thận!”
“Tu vi của người này vượt trên Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Hợp Nhất!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Con mẹ nó, cảnh giới Hợp Nhất lại là gì thế?”
“Làm sư tỷ tao bị thương, dù Thượng Đế đến cũng phải chết!!!”
“Bộc phát, toàn lực ra tay!!!”
“Đồ Long Trảm!!!”
“Long Đế Quyết!!!”
“Tam Thiên Lôi Minh!!!”
Máu của Diệp Bắc Minh bùng cháy.
Trong cơ thể bộc phát ra tiếng gầm gừ của cự long, cảm nhận được sự tức giận của anh.
Diệp Bắc Minh được huyết khí bao trùm, khiến lão giả lưng gù cảm nhận được luồng nguy hiểm tấn công tới.
“Cút!”
Lão giả lưng gù hừ lạnh một tiếng.
Giáo dài trong tay đã xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh!
Keng!!!
Một tiếng giòn dã.
Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long và giáo dài tiếp xúc, giáo nổ tung vỡ vụn!
Lão giả lưng gù kinh hãi: “Tại sao có thể như vậy, thanh giáo dài trong tay lão phu cũng là một món thần khí!”
“Thanh kiếm này của mày không chỉ là món thần khí, rốt cuộc nó có lai lịch gì?”
Diệp Bắc Minh gầm thét: “Hỏi nhiều, chết cho ông!!!”
Kiếm Đoạn Long nghiền ép xuống!
Lão giả lưng gù tức đến hộc máu: “Con kiến hôi, mày dám làm nhục lão phu?”
“Tự tìm cái chết!”
Chân nguyên trong cơ thể lão giả lưng gù cuồn cuộn, bao phủ toàn thân!
Ông ta giơ một chưởng đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!
Kiếm Đoạn Long chém về phía đầu lão giả lưng gù!
Lại không chút đề phòng!
Căn bản không có ý chuẩn bị ngăn cản một quyền này của mình!
Con ngươi lão giả lưng gù co lại, vẻ mặt khiếp sợ.
Ông ta chưa từng nhìn thấy kẻ nào điên như Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày điên rồi sao?!!!”
Cho dù một quyền này của ông ta giết được Diệp Bắc Minh!
Một kiếm kia của Diệp Bắc Minh cũng sẽ chém rơi đầu ông ta!
Lối đánh lấy mạng đổi mạng này khiến ông ta đan xen phẫn nộ!
Điên!
Đây chắc chắn là tên điên rồi!