Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, tử vong, máu tanh, hung ác!
Lúc này.
Tô Hiên giống như bị thần chết nhìn!
Hắn theo bản năng lui về phía sau, nuốt nước miếng.
Cũng không còn vẻ ung dung và ngạo mạn ban đầu: “Diệp Bắc Minh, anh chờ chút đã, tất cả đều là hiểu lầm!”
“Tôi là Tô Hiên, đến từ Huyết Vân Tông!”
“Anh có thể không biết Huyết Vân Tông ý là gì!”
“Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, một khi Huyết Vân Tông tức giận, toàn bộ Côn Luân Hư của các người đều sẽ xong đời!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Huyết Vân Tông?
Huyết Tổ người sáng lập điện Huyết Hồn, không phải tự xưng đến từ Huyết Vân Tông sao?
Diệp Bắc Minh chẳng coi ra gì.
Không ngờ Tô Hiên lại đến từ Huyết Vân Tông?
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh dừng lại.
Tô Hiên còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, lập tức thở mạnh.
Khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng: “Diệp Bắc Minh, ông Vân chẳng qua là một tùy tùng mà thôi, chết cũng chết rồi!”
Phụt!
Kiếm Đoạn Long chém xuống!
Một cánh tay của Tô Hiên bay ra ngoài: “A…”
Diệp Bắc Minh cười tà mị: “Đừng dừng, nói tiếp đi”.
Con ngươi Tô Hiên co lại: “Anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa!”
“Hai sư tỷ của anh tôi cũng có thể bỏ qua!”
Phụt!
Lại một kiếm!
Cánh tay khác của Tô Hiên bị chém rơi!
Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Còn nữa không?”
Trong con ngươi của Tô Hiên đều là tia máu, hét ầm lên: “Tôi có thể đưa anh rời khỏi Côn Luân Hư đi Huyết Vân Tông, nơi đó chắc chắn mạnh hơi cái chỗ Côn Luân Hư khỉ ho cò gáy này!”
“Tôi có thể đảm bảo, anh đi Huyết Vân Tông cùng tôi, tôi có thể khiến anh mở mang trời đất rộng lớn chưa từng có!”
Phụt!
Kiếm thứ ba rơi xuống!
Một bắp đùi của Tô Hiên bay ra ngoài!
Kêu đau thảm hiết không muốn sống nữa: “A!!!”
Phụt!
Kiếm thứ tư lại một lần nữa chém rơi bắp đùi hắn!
Tô Hiên gần như đau muốn ngất đi.