Tô Hiên hoảng sợ che đầu, phun ra một hớp máu tươi!
Vù!
Máu tươi ngưng tụ thành một đường huyết ảnh, một hư ảnh lão giả đi ra: “To gan, cháu trai của Tô Lê Thiên mà mày cũng dám động?”
Tô Hiên giống như vớ được phao cứu mạng: “Ô ô ô… Ô ô ô…!”
Miệng bể nát, tứ chi bị chém!
Chỉ có thể phát ra ô ô tiếng cầu cứu.
“Hiên Nhi!”
Lão giả đau lòng nhìn tình trạng thảm hại của Tô Hiên, thốt lên giận dữ: “Súc sinh, mày dám đối xử với cháu trai của Tô Lê Thiên như vậy, mày đáng chết!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông là cái thá gì, dù ông đích thân đến, tôi cũng giết Tô Hiên!”
Giơ tay lên, kiếm Đoạn Long lập tức chém xuống!
“Tự tìm cái chết!”
Huyết ảnh gầm thét một tiếng.
Trực tiếp đập một chưởng!
Dù chỉ là một đường huyết ảnh, nhưng uy lực cũng đủ đập chết một võ giả Tiên Thiên!
Ầm!
Kiếm Đoạn Long ép lên, huyết ảnh trực tiếp tan vỡ, rồi sau đó biến mất!
“Ô ô ô!! Ô ô…!”
Tô Hiên sợ tè ra quần, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Một đế giày thể thao phản chiếu sâu trong con ngươi hắn.
Phốc!
Một cước đạp nổ đầu Tô Hiên!
…
Cùng lúc đó.
Trong một mật thất Huyết Vân Tông.
Một lão giả phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ hoảng sợ: “Cái này sao có thể? Hắn phá được chú Huyết Hồn của mình?!!!”
Đột nhiên.
Đài cao bên cạnh.
Một ngọn đèn trong mấy trăm ngọn đèn hồn đăng đã dập tắt.
Trên hồn đăng có khắc hai chữ: Tô Hiên!
Lão giả tức giận gào thét: “Không, Hiên Nhi!!! A!!!”
Giọng nói vang vọng trong mật thất.
…
Sau khi giết Tô Hiên.
Diệp Bắc Minh quay lại trước mặt hai vị sư tỷ, trị thương cho các cô.
Có đan dược của Diệp Bắc Minh, hai người cũng không kiêng kỵ.
Trực tiếp cởi quần áo, nhảy vào Thiên Trì.