Lão già nhà họ Dịch nhe răng cười một tiếng: “Thật đúng là có người không sợ chết, đã dám phản kháng thì hãy cùng chết đi!”
Ầm!
Trên người lão già bộc phát ra uy áp ngập trời.
Sau đó ông ta hóa thành một tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Hàn Bát Chỉ!
Tung ra một quyền vào trước ngực Hàn Bát Chỉ!
Hàn Bát Chỉ gào thét một tiếng: “Đờ mờ! Cho dù ông đây có phải tự bạo cũng phải kéo ông cùng chết!”
Ông ta phun ra một ngụm tinh huyết!
Thiêu đốt!
Lão già nhà họ Dịch giật nảy cả mình: “Ông điên rồi sao?”
Một Võ Thần tự bạo, cho dù là Tiên Thiên cũng sẽ bị thương!
Tiểu thư còn ở nơi này, ông ta không dám mạo hiểm!
Vèo!
Lão già nhà họ Dịch nhanh chóng lui lại, ngăn cản trước người ở Dịch Tư Dao.
Hàn Bát Chỉ cười lớn một tiếng: “Ha ha ha, ngu xuẩn, ông bị lừa rồi!”
“Ông đây sẽ không tự bạo đâu!”
Vèo!
Hàn Bát Chỉ hóa thành một cái bóng đen, mang theo Diệp Nam Thiên và Diệp Uyển Thu chạy mất!
Lão già nhà họ Dịch rít lên một tiếng: “Đậu má!”
Khuôn mặt già nua vô cùng dữ tợn, dẫm chân lên nền gạch vỡ bên dưới, trong tay xuất hiện một thanh bảo đao màu đen, chém về phía phía sau lưng Hàn Bát Chỉ!
Xoẹt!
Đao khí đánh tới!
Diệp Nam Thiên hét lớn một tiếng: “Ông Hàn, cẩn thận!”
Ông ấy liền đẩy Hàn Bát Chỉ ra!
Phập!
Đao khí chém lên trên cánh tay Diệp Nam Thiên, trong nháy mắt xé rách ra!
Diệp Nam Thiên nằm trên mặt đất giống như chó chết, hoàn toàn không có động tĩnh.
Diệp Uyển Thu dâng trào nước mắt: “Ông nội!”
Hàn Bát Chỉ bị đao khí bùng nổ đánh bay ra ngoài, lại điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi.
Ngồi trên mặt đất bỗng nhiên nhảy lên qua đi, biến mất tại tầm mắt bên trong.
Lão già nhà họ Dịch nổi giận lôi đình: “Đờ mờ! Đờ mờ! Đờ mờ!”
“Lão già này, lại dám đùa giỡn với lão phu?”
“Lão phu không giết ông, thề không làm người!”
Ông ta đang muốn đuổi theo.
Giọng nói lạnh lẽo của Dịch Tư Dao truyền đến: “Được rồi, chỉ cần bọn họ ở trong Côn Luân Hư thì sẽ không thể chạy được!”
“Hãy đưa những người này về nhà họ Dịch trước, mục tiêu của chúng ta là thanh kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh, còn có những đan dược kia!”