Cho dù cậu ta có bắt đầu luyện đan từ trong bụng mẹ, cũng tuyệt đối không có khả năng luyện chế ra đan dược thánh phẩm!
Lão tổ nhà họ Dịch cười lạnh: “Nhóc con, khoác lác vừa thôi!”
“Nếu sau lưng cậu không có một vị Đan Hoàng làm chỗ dựa, cậu dám giết Đan Hoàng của Long Đường ư?”
“Là người sau lưng cậu khiến cậu không thèm sợ hãi đúng không!”
Dịch Tư Dao nhìn Diệp Bắc Minh: “Đại nhân, ngài tha cho tôi đi…”
“Tư Dao thật sự biết sai rồi!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn về phía Dịch Tư Dao: “Tôi cho phép cô nói chuyện rồi sao?”
Anh đưa tay ra bắt lấy cánh tay mềm mại của cô ta!
Ầm!
Cánh tay bị xé rách xuống!
“A!”
Dịch Tư Dao gần như đau đớn đến chết.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đáng thương cầu xin tha thứ, lại bị đối xử như thế!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bắt lấy đùi của Dịch Tư Dao, lại dùng sức xé rách một lần nữa!
Ầm!
Máu tươi bắn ra!
Dịch Vạn Hùng đau lòng gào thét: “Diệp Bắc Minh, mẹ nó cậu điên rồi sao?”
“Mau thả con gái tôi ra!”
Diệp Bắc Minh chế giễu: “Mấy người cũng biết đau lòng sao?”
“Lúc con gái của ông cắt đứt tay chân của cậu tôi, có nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày này sao?”
Anh lại đưa tay ra bắt lấy cái chân cuối cùng của Dịch Tư Dao!
Ầm!
Đùi và thân thể tách rời!
“A!”
Đám người nhà họ Dịch hít khí lạnh, tê cả da đầu, đều sợ hãi choáng váng!
Dịch Tư Dao đau đến mức toàn thân run rẩy, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo: “A a a! Ông cố, cứu mạng… Mau giết tên phế vật này đi!”
Diệp Bắc Minh giống như ném rác rưởi.
Tiện tay ném Dịch Tư Dao ra!
Cô ta rơi xuống đất.
Anh nâng một chân lên!
Đạp xuống đầu Dịch Tư Dao!
Gọn gàng mà linh hoạt!
Dịch Tư Dao hoảng sợ kêu to: “Đừng mà… Cầu xin anh…”
Ầm!
Đầu cô ta nổ tung giống như dưa hấu!