Tràn ngập bạo lực vô tận!
Trái tim Dịch Vạn Hùng co rúm lại, gào thét về phía Diệp Bắc Minh: “Lão tổ, mau giết tên súc sinh này!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Dịch Vạn Hùng: “Ông rất thích nói chuyện à?”
Vèo!
Sát ý lạnh như băng đánh tới!
Dịch Vạn Hùng sắp tức chết: “Nói chuyện cũng có lỗi sao?”
Ầm!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh rơi xuống trước người Dịch Vạn Hùng, chém kiếm Đoạn Long xuống!
Hai mắt Dịch Vạn Hùng tối sầm lại, hóa thành một bãi máu ngay trước mặt mọi người!
Lão tổ nhà họ Dịch hoàn toàn nổi giận, cắn chặt răng.
Giọng nói giống như ma quỷ, tức giận đến mức run rẩy: “Diệp Bắc Minh, lão phu đã sống đến 1500 tuổi!”
“Chưa bao giờ thấy người nào ngông cuồng như cậu!”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời một câu: “Bây giờ ông đã nhìn thấy chưa?”
“Đờ mờ!”
Lão tổ nhà họ Dịch không nhịn được mà nói tục, tức giận gào thét: “Cho dù sau lưng cậu thật sự có một vị Đan Đế, hôm nay lão phu cũng muốn giết cậu!”
Đột nhiên.
Lão tổ nhà họ Dịch vặn vẹo thân thể, hóa thành một tàn ảnh, đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh!
Vèo!
Một luồng khí kinh khủng nổ tung, xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh.
Trong tay ông ta xuất hiện hai cái búa lớn đen sì, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, đưa kiếm Đoạn Long trong tay ra ngăn cản!
Keng!
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên.
Hai cái búa lớn vỡ vụn!
“Không!”
Trái tim lão tổ nhà họ Dịch run rẩy, chỉ cảm thấy ngạt thở!
Kiếm Đoạn Long chém xuống, lão tổ nhà họ Dịch biết uy lực của kiếm Đoạn Long, liền vội vàng tránh né!
Tốc độ quá nhanh!
Ầm!
Bả vai bị chém mất một nửa, một cánh tay tan tác thành bãi máu!
Cả người bị đánh bay ra ngoài như chiếc lá rơi rụng giữa cơn gió thu.
Ông ta ngã nhào xuống đất, lục phủ ngũ tạng bị kiếm Đoạn Long đánh tanh bành, thê thảm hộc máu ra ngoài.
“Cậu!”
Lão tổ nhà họ Dịch run bần bật, nói: “Rốt cuộc là thanh kiếm này có cấp bậc gì chứ?”
Kiếm Đoạn Long mạnh đến vậy sao, đến một kiếm mà ông ta cũng không chặn được nữa?