Nó chắc chắn không phải thần khí.
Mà thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa.
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Chỉ có thế thôi à?”
“Đồ thùng rỗng kêu to, tôi còn tưởng ông mạnh lắm đấy!”
Sắc mặt người nhà họ Dịch tái mét, bọn họ không dám tin vào mắt mình nữa.
Lão tổ nhà họ đã bị đánh bại rồi sao?
…
Trong góc tối.
Mấy ông lão đang đứng đó biến sắc: “Dịch Kiếm Nhân đã bị đánh bại ư?”
“Nó không có quan hệ gì nhiều với thực lực của Diệp Bắc Minh cả mà là do kiếm Đoạn Long kia quá kinh khủng mà thôi!”
Một ông lão khác nuốt nước miếng nói: “Vãi chưởng, thực lực của Diệp Bắc Minh mới tới Võ Thánh sơ kỳ thôi đó!”
“Chỉ dựa vào kiếm Đoạn Long mà có thể đánh bại cả cường giả trên cả Tiên Thiên hay sao?”
Bọn họ không thể chấp nhận chuyện đó được, đó đúng là chuyện hoang đường!
Một ông lão mũi khoằm lên tiếng: “Trên người tên nhãi ấy chắc chắn có bí mật nào đó!”
“Cậu ta mất tích năm năm, rất có thể đã tiến vào cấm địa long mạch, hơn nữa cậu ta còn là con trai của Diệp Thanh Lam, năm ấy người phụ nữ đó còn gây náo loạn không nhỏ nữa mà!”
“Liệu thanh kiếm trong tay cậu ta có phải là do Diệp Thanh Lam để lại không?”
“Cho dù có phải hay không thì kiếm Đoạn Long cũng vô cùng quý giá!”
Ngay lúc đó.
Ầm!
Mấy lão già đó đều nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!
Võ Thánh sơ kỳ dựa vào kiếm Đoạn Long mà có thể giành thắng lợi trước cường giả vượt cả Tiên Thiên!
Vậy nếu bọn họ cầm thanh kiếm đó thì sao đây?
Chẳng phải là thống nhất Côn Luân Hư, trở thành người đứng đầu Côn Luân Hư hay sao?
…
Bỗng nhiên.
Một luồng khí tức kinh khủng như cơn lốc ập về phía Diệp Bắc Minh.
Đằng sau cơn lốc ấy vậy mà còn ẩn giấu một tia kiếm khí.
Còn cơn gió lốc kia là do kiếm khí sinh ra.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh đăm chiêu quan sát, đưa kiếm lên tung kiếm.
Rầm!
Cơn lốc kia bị chém đôi, kiếm khí đó va chạm vào kiếm Đoạn Long.
Gầm gừ…!
Một tiếng rồng ngâm truyền tới.
Sàn nhà rắn chắc như đá quanh đây đều bị vỡ nát bắn tung tóe.
Tất cả viên gạch đều bay lên, vách tường đổ sập vì cơn rung chấn, khói bụi cuồn cuộn mịt mù đầy trời.