Diệp Bắc Minh không trả lời, chỉ cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp đánh tới.
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, kiếm khí huyết sắc cuồng bạo đánh tới.
Con ngươi của sáu lão già chấn động mạnh.
Một lão già trong đó nổi giận lôi đình, tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, chúng tôi không có bất kỳ thù oán gì với cậu, cậu lại dám ra tay với chúng tôi?”
“Có gì từ từ nói chuyện, đừng ra tay!”
“Đừng…”
Sáu lão già vô cùng nôn nóng.
Ầm!
Kiếm khí như chim hồng, giáng xuống!
“Mau tránh ra!”
Sáu lão già trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó hơn trăm mét.
Mặt đất nổ tung, một vết kiếm dài trăm mét xuất hiện!
Nhìn thấy mà giật mình!
“A!”
Sáu lão già hít sâu một hơi, bị chấn động đến mức khí huyết quay cuồng, lồng ngực đau nhức kịch liệt.
Mẹ nó quá kinh khủng!
Nếu một kiếm này rơi lên trên người bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
Lão già mũi ưng nổi giận: “Diệp Bắc Minh, cậu quá cuồng vọng!”
“Cậu không phân rõ phải trái ra tay như thế, không sợ đắc tội thế lực sau lưng chúng tôi sao?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Cho các ông hai lựa chọn!”
“Thứ nhất, quỳ xuống thần phục, ký kết khế ước nô lệ với tôi!”
“Thứ hai, chết!”
Anh vừa nói xong.
Sáu lão già đều ngây ra!
Bọn họ là người tu võ phía trên Tiên Thiên!
Thế mà Diệp Bắc Minh lại muốn bọn họ quỳ xuống thần phục? Ký kết khế ước nô lệ!
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Khóe mắt lão già mũi ưng co rúm, khuôn mặt già nua đen đến mức có thể nhỏ máu: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói cái gì không?”
“Hắc Thiên Ưng Vương tôi vĩnh viễn không làm nô!”
Đáp lại ông ta là một kiếm lạnh lùng của Diệp Bắc Minh, kiếm khí lao đến giống như sấm sét!
Tam Thiên Lôi Minh!
Lão già mũi ưng hít sâu một hơi, sâu trong linh hồn truyền đến một loại cảm giác run rẩy: “Đậu má, rốt cuộc tên nhóc này là quái vật gì!’
Trong lòng ông ta chỉ còn lại một suy nghĩ, trốn!
Vèo!
Nhưng ông ta vừa mới chạy ra khỏi phạm vi của một kiếm này, mặt đất sau lưng đã nổ tung ầm vang.