Ông lão khoát tay, một cái bàn tròn màu vàng bay ra từ nhẫn trữ vật!
Trên đó không ngừng lấp lóe ánh sáng.
Ông lão thay đổi sắc mặt, không ngừng lẩm bẩm một mình: “Đế Tinh rơi xuống, Sát Thần vươn lên!”
“Trăm ngàn năm qua Côn Luân Hư đã bao giờ thay đổi thời thế như vậy đâu?”
“Hay là kẻ may mắn thật sự đã ra đời?”
“Chủ nhân của Côn Luân Hư ngang nhiên xuất thế?”
“Là Sát Thần Diệp Bắc Minh kia sao? Hay là… người đó?”
Ông lão không ngừng thay đổi sắc mặt.
Một giây sau.
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhảy chân sáo đi tới, trong lòng ôm một con con mèo nhỏ: “Ông nội, ông ở đây nói thầm cái gì vậy?”
“Cái gì mà Sát Thần, Đế Tinh?”
“Khoan đã!”
Ánh mắt thiếu nữ ngưng tụ, nhí nha nhí nhảnh mở miệng nói: “A! Vừa rồi ông nội mới nói đến chủ nhân của Côn Luân Hư?”
“Chẳng lẽ, chủ nhân của Côn Luân Hư đã xuất hiện?”
“Đúng vậy”.
Lão giả mỉm cười gật đầu: “Vận nhi, chủ nhân của Côn Luân Hư đã xuất hiện, Thiên Hạ Đệ Nhất các của chúng ta cũng nên mở ra rồi!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi là vẻ kích động: “Ông nội, thật sao?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất các sắp mở ra? cháu… cháu có thể rời núi du ngoạn?”
“Quá tốt rồi!”
Thiếu nữ ném con mèo trong ngực lên cao.
“Ha ha ha ha, cháu rất muốn nhìn xem rốt cuộc chủ nhân của Côn Luân Hư này là ai?”
…
Trong lúc khắp nơi bên ngoài đang vô cùng chấn động.
Đồng thời ở nhà họ Diệp trong đất tổ.
Diệp Bắc Minh sóng vai đi cùng một người đàn ông trung niên.
Thư ký Tiền tản bộ ở phía sau!
Người đàn ông trung niên cười nói: “Nơi này quả nhiên là rất tốt, vườn hoa của nhà họ Dịch còn lớn hơn cả ngự hoa viên ở Long Đô!”
Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Nếu sư huynh thích, có thể tới nơi này ở lâu dài”.
Thư ký Tiền bị dọa đến nghẹn họng nhìn trân trối!
Khóe miệng không ngừng co rúm!
Ngài đúng là dám nói!
Người đàn ông trung niên cười lắc đầu: “Long quốc còn không thể rời khỏi anh, trừ khi sư đệ đứng ra quản lý chuyện của Long quốc!”
Anh ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Anh mới có thể rảnh rỗi được!”
Cái gì?
Thư ký Tiền chấn động.