Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch! .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Một giây sau.
“Rõ!”
Tất cả tướng sĩ của đội Thiên Cơ đều vô cùng kích động, ai nấy đều giống như điên cuồng vậy.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới thế mà Long soái còn có thể tự mình xuất hiện huấn luyện bọn họ!
Ròng rã một ngày.
Tất cả mọi người đội Thiên Cơ giống như không biết mệt mỏi vậy!
Diệp Bắc Minh huấn luyện xong liền rời đi.
Vừa đi ra khỏi đội Thiên Cơ đã thấy một bóng hình xinh đẹp chờ ở đó.
“Thiếu chủ!”
Lăng Thi Âm chủ động đi tới.
Diệp Bắc Minh thấy hơi khó hiểu: “Sao cô lại ở chỗ này chờ tôi?”
Sắc mặt Lăng Thi Âm vô cùng nghiêm trọng, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
“Thật ra 23 năm trước nữ chủ nhân đã để lại hai điều kiện!”
“Thỏa mãn bất kỳ một điều kiện nào, tôi đều có thể nói cho thiếu chủ tất cả!”
“Thứ nhất là trong vòng một năm, thiếu chủ trở thành Võ Đế!”
“Thứ hai, thực lực của thiếu chủ có thể không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của người nào trong Côn Luân Hư!”
“Thuộc hạ cho rằng mặc dù thiếu chủ vẫn chưa trở thành Võ Đế!”
“Nhưng thực lực của thiếu chủ đã thỏa mãn điều kiện thứ hai”.
Lăng Thi Âm hít sâu một hơi: “Tôi có thể nói cho thiếu chủ tất cả!”
“Cho dù thiếu chủ muốn hỏi cái gì, tôi đều sẽ thành thật trả lời!”
Diệp Bắc Minh sững sờ!
Một giây sau.
Anh không kịp chờ đợi hỏi: “Rốt cuộc mẹ tôi đã để lại cho cô tin tức gì?”
Lăng Thi Âm nhìn lướt qua bốn phía: “Thiếu chủ, ở đây nhiều người không tiện, chúng ta ra nơi khác nói”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu thật sâu.
Hai người trở lại Vạn Bảo Lâu, đi thẳng đến một gian mật thất.
Sau khi đóng cửa lại.
Lăng Thi Âm mới vô cùng nghiêm túc nói: “Nữ chủ nhân biết thiếu chủ có thiên phú tu võ kinh khủng, bà ấy cũng biết ngài nhất định sẽ trở thành Võ Đế!”
“Nhưng điều mà nữ chủ nhân không nghĩ tới là bây giờ thực lực của thiếu chủ ngài lại có thể đối kháng với bất kỳ thế lực nào trong Côn Luân Hư!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc mẹ tôi đã đi đâu rồi?”
Lăng Thi Âm trả lời ngắn gọn: “Hoàng triều Đại Chu!”
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát.
Anh tiếp tục hỏi: “Cô có biết bố tôi là ai không?”