“Anh còn không tiến cử tôi với vị Đan Hoàng sau lưng anh được nữa sao?”
Nhìn thấy Tiêu Dung Phi kiên trì như vậy, Diệp Bắc Minh cũng không nói gì nữa.
Xế chiều hôm đó.
Tiêu Dung Phi lại gọi tới mười lão già.
Mười Tiên Thiên!
Ba người ở trên Tiên Thiên!
Cộng thêm hai chị em, tổng cộng là mười lăm người.
Chuẩn bị hộ tống Diệp Bắc Minh tiến về Tử Vong cốc!
Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: “Thế này thì quá mức rồi!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi là vẻ nghiêm túc: “Không hề khoa trương chút nào, anh Diệp cứ đến Tử Vong cốc sẽ biết”.
Đoàn người rời khỏi thành Côn Luân, đi về hướng Tử Vong cốc.
Trong âm thầm.
Một thiếu nữ ôm mèo nhíu mày: “Ông nội, anh ấy muốn đi Tử Vong cốc?”
“Chỗ đó quá nguy hiểm, chúng ta có cần ngăn cản anh ấy không?”
Ông lão bên cạnh lạnh lùng lắc đầu: “Nếu như cậu ấy là chủ nhân tương lai của Côn Luân Hư, sẽ không thể chết trong Tử Vong cốc được!”
“Nếu như cậu ấy chết ở trong đó thì sẽ không phải là chủ nhân Côn Luân Hư!”
“Chúng ta cũng không cần thiết cứu cậu ấy!”
Lăng Vận Nhi như có điều suy nghĩ gật đầu.
Lão già lại lắc đầu: “Đi thôi, theo ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long!”
“Còn có một người nữa cũng có khả năng trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư, ông cần nghiệm chứng một chút!”
“Vâng”.
Hiển nhiên Lăng Vận Nhi có chút không hứng thú: “Ông nội, cháu muốn đi chơi một mình, ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long một mình đi”.
Lão già bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, cháu phải cẩn thận đấy”.
“Hì hì, vâng”.
Lăng Vận Nhi biến mất như một làn khói.
Đợi đến khi ông nội rời đi, cô ta mới đi theo đoàn người Diệp Bắc Minh.
…
Cùng lúc đó.
Nhà họ Thẩm.
Chỗ này còn tráng lệ, xa hoa hơn cả hoàng cung.
Một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào: “Gia chủ, tin tức mới nhất!”
“Diệp Bắc Minh đã rời khỏi thành Côn Luân, đi về phía Tử Vong cốc”.
Thẩm Vạn Tứ vô cùng kinh ngạc: “Tử Vong cốc?”
Đột nhiên.
Ông ta vui mừng quá đỗi: “Ông nói cái gì?”
“Tử Vong cốc! Ông xác định Diệp Bắc Minh đi Tử Vong cốc rồi ư?”