Hai người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi sợ tới mức không ngừng run rẩy.
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Ác Thông Thiên, đừng gây thêm rắc rối!”
Âm thanh ồn ào im bặt!
Bạch!
Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn về một hướng.
Một nam nhân đứng đó, mang mặt nạ màu đen.
Vua sát thủ đệ nhất thiên hạ, Tần Phong.
Giọng Tần Phong lạnh nhạt: “Tôi có chút dây mơ rễ má với nhà họ Tần, hai cô gái này được tôi bảo vệ rồi!”
Ác Thông Thiên theo bản năng thốt lên: “Cái gì?”
Đùng!
Tần Phong chỉ đưa tay một cái, Ác Thông Thiên đã bay ra ngoài!
Khuôn mặt sưng lên.
Gã hoảng sợ!
Giọng nói của Tần Phong lại truyền tới: “Ông có ý kiến?”
Đồng tử Ác Thông Thiên hung hăng co lại: “Không dám!”
Cho dù là gã cũng không dám trêu chọc vị Sát Thần này!
Sát Thần Diệp Bắc Minh cái gì?
So với vua sát thủ Tần Phong, quả thực yếu muốn chết!
Ác Thông Thiên thật sự được chứng kiến sự đáng sợ của Tần Phong.
Một giây sau.
Tần Phong nhìn về phía sâu trong Tử Vong Cốc: “Giết chóc, đã bắt đầu!”
“Diệp Bắc Minh? Ha ha!”
“Lần đầu tiên nghe thấy tên của anh, tôi không coi ra gì!”
“Anh vậy mà cũng gọi là Sát Thần? Ha ha, Sát Thần, chỉ có một!”
Tần Phong bước ra một bước.
Tiến vào trong Tử Vong Cốc.
Sau lưng xoáy lên sát khí ngập trời!
Những người còn lại theo sát phía sau.
Lăng Vận Nhi ở phía sau cùng, nhìn mọi người tiến vào Tử Vong Cốc: “Nhiều người đến như vậy, thú vị rồi đây!”
“Sát Thần có chống đỡ được không?”
“Tần Phong này, hình như cũng rất lợi hại nhỉ?”
…
Tiến vào Tử Vong Cốc.
Đập vào mắt chính là thi thể đầy đất.
Yêu Nữ Oản Oản nhíu mày: “Đều là một kiếm toi mạng, đầu người rơi xuống đất!”