Chỉ thấy một người con trai trẻ tuổi đang ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi.
Bốn phương tám hướng đều là thi thể!
“Diệp Bắc Minh!”
Đồng tử mọi người co lại.
Đôi mắt trợn to!
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng lại dùng phương thức này nhìn thấy Diệp Bắc Minh?
Đối phương vậy mà đang chờ bọn họ!
Diệp Bắc Minh chỉ hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: “Thả bọn họ, sau đó quỳ xuống thần phục, nhận tôi làm chủ nhân!”
“Tôi có thể tha cho các người một con đường sống”.
Mọi người ngây người: “Anh nói gì?”
Nghẹn họng nhìn trân trối!
Khóe mắt mấy người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lãng, Quỷ Thủ Độc Thánh, Ác Thông Thiên, Tần Phong co giật.
Thế này cũng khoa trương quá rồi!
Ác Thông Thiên gào lên một tiếng: “Thằng tạp chủng, dám nói khoác mà không biết ngượng trước mặt kẻ ác đệ nhất thiên hạ tôi hả?”
“Quỳ xuống cho tôi!”
Ầm ầm!
Chân nguyên của Ác Thông Thiên cuồn cuộn, xông tới như một con thú dữ!
Người này vậy mà là cảnh giới Hợp Nhất!
Tần Phong kêu to: “Anh Diệp cẩn thận, tên này rất hung tàn!”
“Giết người không chớp mắt, là kẻ ác đệ nhất thiên hạ!”
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay.
Bình tĩnh nhìn Ác Thông Thiên đánh tới!
Một trăm mét!
Năm mươi mét!
…
Mười mét!
Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ.
Ác Thông Thiên điên cuồng cười một tiếng: “Nhóc con, mẹ nó cậu sợ tới ngu rồi hả?”
“Một phế vật sơ kỳ Võ Thánh!”
“Thấy kẻ ác đệ nhất thiên hạ tôi không bị dọa quỳ xuống đã là rất can đảm rồi!”
Ba mét, đã đến!
Trong thoáng chốc.
Diệp Bắc Minh gọn gàng mà linh hoạt ra tay, đấm ra một quyền!
Sau lưng anh sát khí ngập trời, một giọt huyết long bùng nổ từ trong nắm đấm!