Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
“A!”
Ác Thông Thiên kêu thảm một tiếng, cánh tay tấn công đã bị đánh nổ tung!
Một mảnh sương máu vỡ ra!
Bay ra ngoài giống như chó chết.
Ầm!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng.
Đi tới không trung phía trên cơ thể Ác Thông Thiên, đạp mạnh một cước xuống!
Một tiếng “Răng rắc” thật lớn vang lên!
Ác Thông Thiên như bị sét đánh, lao xuống đất như sao băng!
Diệp Bắc Minh từ trên trời giáng xuống, một chân đạp đầu Ác Thông Thiên: “Kẻ ác đệ nhất thiên hạ?”
“Xem ra, ông còn chưa đủ ác đâu!”
Phó Thập Nhất Lang nhướng mày.
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh giá, mang theo một chút ghen ghét!
Ánh mắt Yêu Nữ Oản Oản nhìn về phía Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn thay đổi, vậy mà có một ít hưng phấn.
Tần Phong nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!
“Hít!”
Những người còn lại hít sâu một hơi, trong mắt toàn là chấn động!
Đó chính là Ác Thông Thiên, kẻ ác đệ nhất thiên hạ!
Giao thủ với Diệp Bắc Minh thậm chí cả một chiêu cũng không cầm cự nổi?
Đệch!
Trái tim bọn họ đều sợ tới mức nổ rồi.
Một giây sau.
Tần Phong nở nụ cười: “Ha ha, Diệp Bắc Minh quả nhiên anh có chút bản lĩnh!”
“Tôi cho anh một cơ hội, thả Ác Thông Thiên”.
“Sau đó chém đứt đầu mình, tôi có thể không truy cứu người nhà của anh…”
Không đợi anh ta nói xong.
Diệp Bắc Minh chợt nhấc chân đạp xuống, sương máu nổ bung!
Đầu Ác Thông Thiên biến thành một đống thịt nát!
“Cái gì cơ?”
Tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Sao Diệp Bắc Minh lại dám xem lời nói của Tần Phong như gió thoảng chứ?
Nụ cười trên mặt Tần Phong thoáng chốc sượng trân: “Mày…!”
Một luồng kiếm khí sắc như dao ập tới, ngắt lời anh ta một lần nữa.
Roẹt!
Đó là kiếm khí mang sắc màu đỏ chót, chứa đựng hơi thở đầy bạo tàn và điên loạn!