Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1673:




Bầu không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.
Vù!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng ánh sáng đen kia bắn tới.
Ngay giây kế tiếp.
Bành!
Một màn sương dày đặc ùn ùn kéo đến, nhấn chìm muôn nơi!
Trong chốc lát, ai nấy cũng cứng đờ như tượng, cứ như thể họ đã bị trúng Định Thân Chú vậy.
Diệp Bắc Minh giật mình: “Màn sương này có vấn đề!”
Giọng nói lạnh như băng, nghe chẳng có cảm xúc nào hồi nãy truyền đến: “Thiếu chủ, bọn họ chỉ bị bất động thôi, không sao đâu ạ”.
“Thuộc hạ chờ thiếu chủ đã lâu lắm rồi”.
Âm thanh ấy chứa đựng sự kích động vô ngần.
Đồng thời cũng đan xen nỗi niềm vui mừng khôn xiết.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Đằng đó gọi tôi là thiếu chủ à?”
Giọng nói kia trả lời: “Đương nhiên rồi, cậu là thiếu chủ của tôi mà”.
“Thiếu chủ, cậu mau đi vào đi”.
“Tôi ở dưới giếng Tử Vong chờ cậu rất nhiều năm rồi”.
“Cậu mà không tới thì không còn ai có thể phá giải phong ấn cho tôi được!”
Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ khó tin: “Ông ở dưới giếng Tử Vong ư?”
“Lẽ nào ông chính là thứ mà mẹ tôi muốn tôi tìm?”
Giọng nói kia tiếp tục cất lên: “Thiếu chủ, cậu đi vào là sẽ biết ngay thôi”.
Kế đó.
Màn sương dày đặc trước mắt đã xua tan.
Để lộ một con đường.
Dẫn vào nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc.
Diệp Bắc Minh hơi tần ngần một hồi nhưng không quá lâu, hắn xông vào đó ngay.
Dọc đường đi, anh phát hiện rất nhiều người tu võ bị bao phủ trong màn sương đen, đứng yên như một bức tượng vậy.
Cả hơn một ngàn con ma thú cho dù đang trong cuộc chiến cũng bị đứng yên, không một ngoại lệ nào!
Diệp Bắc Minh đi thẳng một mạch trăm cây số.
Tiến vào nơi sâu nhất của Tử Vong cốc.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt làm Diệp Bắc Minh bàng hoàng giật thót.
Những bộ xương!
Một rừng xương trắng hếu vô tận!
Xương cốt của người và ma thú chất chồng thành núi.
Tất cả đều vây quanh một chiếc giếng cổ ở chính giữa.
Cái giếng ấy đang lan tỏa màn sương đen dày đặc.
Giếng Tử Vong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.