“Thánh nữ?”
“Thánh nữ gì cơ?”
Con mắt thần ma trả lời một cách chắc nịch: “Đương nhiên là thánh nữ của Ma tộc rồi!”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Ma tộc?”
“Trên thế giới này thật sự có chủng tộc này sao?”
Lúc anh học nghệ trên núi Côn Luân, Diệp Bắc Minh từng được nghe kể về Ma tộc từ các sư phụ.
Ma thú tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ có thể hóa thành hình người.
Những cá thể như thế được gọi là Ma tộc!
Lúc đó anh cứ ngỡ các sư phụ nói đùa.
Chẳng lẽ trên đời này có Ma tộc thật ư?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: “Tất nhiên rồi, cơ mà vị diện nào cấp bậc thấp quá thì thường sẽ không có Ma tộc đâu”.
Nếu như Ma tộc là ma thú tu luyện thành hình người.
Thì người mẹ Diệp Thanh Lam của anh không thể là Ma tộc được!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ông nhầm rồi”.
“Mẹ tôi là người, không phải thánh nữ Ma tộc gì đó mà ông nói đâu”.
Con mắt thần ma giải thích cặn kẽ: “Thánh nữ điện hạ đúng là con người”.
“Nhưng thánh nữ điện hạ từng có lần bị thương rất nặng, nguy kịch đến nỗi suýt chết”.
“Thánh tử Ma tộc đã rót ma huyết của mình vào cơ thể của thánh nữ điện hạ”.
“Thế nên mẹ của thiếu chủ là nửa ma nửa người”.
“Tương tự, bà ấy cũng là thánh nữ của Ma tộc”.
“Trong cơ thể thiếu chủ cậu đây cũng có một phần tư huyết mạch Ma tộc đấy ạ”.
Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ ngỡ ngàng: “Gì cơ?”
“Trong cơ thể ta có dòng máu của Ma tộc ư?”
Con mắt thần ma trả lời: “Đúng rồi ạ”.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chuyện gì thế này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một hồi mới chậm rãi trả lời: “Ông ta không lừa cậu đâu, quả thật trong cơ thể cậu đang chảy một phần tư huyết mạch Ma tộc đấy”.
“Lần đầu tiên thấy cậu ở Long Đô là ta đã biết rồi”.
“Mẹ nó!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm.
Tuy nhiên, với tư cách là một người hiện đại, anh nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Mang trong mình huyết mạch Ma tộc thì đã làm sao?
Càng ngầu thôi!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi đang ở đâu?”
Con mắt thần ma trả lời: “Bà ấy đang ở cùng với bố thiếu chủ đấy ạ”.
“Bố tôi là ai?”
“Thánh tử Ma tộc ạ”.