Đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh lấy lại tinh thần.
Tiêu Nhã Phi tóm lấy cánh tay của Tiêu Dung Phi: “Chị ơi, sao không thấy anh Diệp đâu cả?”
“Có khi nào anh ấy cũng bị tiêu diệt rồi không?”
Đôi mắt bồ câu của cô ta thoáng chốc đỏ hoe.
Tiêu Dung Phi cau mày: “Sợ rằng thực sự lành ít dữ nhiều!”
Đột nhiên.
Một luồng khí tức chết chóc từ sâu trong Tử Vong Cốc truyền đến!
“Đây là?”
Soạt!
Trong tích tắc.
Ánh mắt của các võ giả có mặt đều nhìn về nơi sâu trong Tử Vong Cốc!
Rơi vào nỗi sợ hãi mãnh liệt!
Chết chóc!
Tàn sát!
Run sợ!
Các loại khí tức khiến linh hồn con người run rẩy truyền đến.
Cách cách cách!
Mặt đất chấn rung dữ dội, phía xa cát bụi nổi lên mù mịt.
Giống như có thiên quân vạn mã giết đến!
Mọi người vừa quay đầu, đồng tử cũng phải điên cuồng co lại!
Chỉ thấy một đàn ma thú điên cuồng xông đến, cuốn lên khói bụi khắp trời, dẫn đến thú triều đáng sợ!
“Mau đi thôi!”
Có người hét một tiếng.
Soạt! Soạt! Soạt!
Hơn trăm võ giả xông ra bên ngoài Tử Vong Cốc giống như phát điên.
Tiêu Dung Phi hét lớn: “Em gái, đi thôi!”
Tiêu Nhã Phi lắc đầu: “Không được, có thể anh Diệp vẫn còn ở gần đây, chúng ta đưa anh ấy cùng đi!”
Tiêu Dung Phi giơ tay đánh ngất Tiêu Nhã Phi, vác cô ta xông ra khỏi Tử Vong Cốc.
Dọc đường có tiếng kêu thảm vang lên không ngừng!
Rất nhiều võ giả bị ma thú dẫm chết, hóa thành bùn thịt!
Khi mọi người xông ra khỏi Tử Vong Cốc, hơn một trăm võ giả chỉ còn lại ba mươi mấy người!
“Gru!”
“Gru!”
“Hú!”
Tiếng gầm thét của các loại ma thú vang lên.
Đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh nuốt nước miếng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Đám ma thú của Tử Vong Cốc điên rồi sao?”