Không khí chấn động, sóng khí cường mạnh cuồn cuộn!
Mặt đất bị anh đập ra một cái hố sâu đường kính mấy chục mét.
“A!”
Một tiếng gào thét!
Diệp Bắc Minh lại trực tiếp đột phá!
Võ thánh trung kỳ!
Liền sau đó.
Ma khí trong giếng Tử Vong ập đến, chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.
Vù!
Đột phá lần nữa!
Võ thánh hậu kỳ!
Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng: “Đột phá, tiếp tục đột phá cho ta!”
Gru!
Tiếng rồng gầm vang khắp cả Tử Vong Cốc!
Trong bán kính mấy chục kilomet, rất nhiều ma thú nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất giống như gặt lúa mì!
Mặt hướng về hướng của Diệp Bắc Minh!
Một cảm giác xé rách truyền đến!
Võ thánh đỉnh phong!
“Tiếp tục, đột phá!”
Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng.
Một luồng khí thế chưa từng có dâng lên!
Vù!
Một tầng xiềng xích được công phá, tất cả như nước chảy thành sông!
Võ đế!
Tất cả ma khí xung quanh tập trung chui hết vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.
Vị trí giữa đôi lông mày của anh có thêm một con mắt.
Tràn đầy cô quạnh, sát phạt, chết chóc!
Chính là con mắt thần ma!
Lúc này, Diệp Bắc Minh như thần ma giáng thế!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được chửi thề: “Vãi, cậu nhóc, mẹ kiếp, cậu đúng là nghịch thiên!”
“Một lúc tăng liên tiếp ba cảnh giới nhỏ, lại còn dung hợp con mắt thần ma!”
“Bắt đầu từ bây giờ, Côn Luân Hư còn có ai là đối thủ của cậu?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh rực lửa, cảm thấy trong cơ thể tràn đầy sức mạnh: “Đây là sức mạnh của võ đế sao?”
“Tôi cảm thấy một quyền có thể đánh sập một tòa núi!”
Hú!