Khương Tử Cơ lấy ra một tấm bản đồ: “Tiểu sư đệ, đệ tự xem đi”.
Chậm rãi mở bản đồ.
Khương Tử Cơ nhìn qua.
Bản đồ Đại Lục Chân Võ rất rộng lớn, vượt qua sức tưởng tượng của anh.
Các quốc gia, thế lực, hàng ngàn hàng vạn tông môn, rắc rối phức tạp.
Hoàng triều Đại Chu chỉ là một thế lực trong đó.
Diệp Bắc Minh nhìn mà hoa cả mắt: “Côn Luân Hư ở đâu?”
“Ở đây!”
Đạm Đài Yêu Yêu chỉ vào một góc.
Diệp Bắc Minh nhìn qua, cau mày: “Côn Luân Hư lại chỉ có một góc bé thế này thôi ư?”
Một góc không hề nổi bật ở góc dưới bên phải của bản đồ.
Viết ba chữ to như con ruồi – Côn Luân Hư!
Diệp Bắc Minh tìm được vị trí của Thanh Huyền Tông: “Xa thế, ba sư tỷ đến đó làm gì?”
Đạm Đài Yêu Yêu tiến lên, dùng đầu ngón tay dí lên đầu của Diệp Bắc Minh: “Còn chẳng phải để trải đường cho tương lai của đệ ư!”
“Trải đường cho tương lai của đệ?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Khương Tử Cơ cười thần bí: “Đến lúc đó đệ sẽ biết!”
Đã qua ba ngày kể từ ngày có thú triều ở Tử Vong Cốc.
Thông tin Diệp Bắc Minh chết trong Tử Vong Cốc truyền đi khắp cả Côn Luân Hư!
“Cuối cùng sát thần đó đã chết rồi ư?”
“Đó là Tử Vong Cốc, bao nhiêu thiên tài tiến vào đó, cuối cùng đều chết hết!”
“Sát thần cũng không ngoại lệ!”
“Cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ, tôi còn tưởng rằng sát thần này sẽ tạo nên thần thoại, không ngờ vẫn phải ngã xuống!”
Có người thở dài.
Cũng có người cười lạnh lùng: “Hừ! Hắn nên chết từ lâu rồi!”
“Loại người này, ông trời cũng sẽ không cho hắn sống, thực sự quá ngang ngược rồi!”
Khắp nơi đều có người bàn tán.
…
Huyền Lôi Cốc.
Lôi Bằng buồn rầu: “Anh sát thần, anh chết thật rồi sao?”
“Không thể nào, anh sát thần, anh chắc chắn sẽ không chết!”
Cho dù cả Côn Luân Hư nói anh chết, Lôi Bằng tôi cũng nghĩ anh sẽ không chết!”
…
Lưu Ly Tông.
Sau khi Mộc Tuyết Tình được biết Diệp Bắc Minh chết ở Tử Vong Cốc, cô ta nhìn về hướng Tử Vong Cốc.