“Cáo từ!”
Ném lại câu này.
Ông lão quay người định bỏ đi.
Diệp Bắc Minh chặn người này lại: “Tôi cho phép ông đi chưa?”
Trong lòng ông lão mặt vuông bùng phát cơn lửa giận: “Diệp Bắc Minh, Võ Thương Thiên tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này!”
“Cậu đừng quá đáng!”
“Nhà họ Võ tổ địa, cũng không dễ chọc đâu!”
Diệp Bắc Minh thả nhiên nhả ra một chữ: “Ồ”.
Giơ tay, kiếm Đoạn Long chém xuống đầu của Võ Thương Thiên!
Dứt khoát nhanh gọn!
Bá đạo khiến người ta nổi giận!
Võ Thương Thiên gào thét một tiếng: “Vãi!”
“Súc sinh, cậu thực sự cho rằng tôi không dám giết…”
Phụt!
Đường máu xuất hiện!
Võ Thương Thiên chấn hãi, hai tay ôm chặt cổ: “Đường kiếm… thật nhanh!”
Đầu rơi xuống đất!
Chết không nhắm mắt!
Đến chết Võ Thương Thiên cũng không dám tin.
Diệp Bắc Minh giết ông ta dễ như trở bàn tay như vậy!
“Lão Võ!”
Mọi người cứng đờ người, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh, giống như bị hất một chậu nước lạnh.
Tất cả không dám hành động!
Diệp Bắc Minh không đi đến Thẩm Vạn Tứ, mà lạnh lùng nhìn mấy ông lão đó!
Bước từng bước đi đến!
Những người này không thù không oán với anh, nhưng vì phần thưởng của Thẩm Vạn Tứ, cho nên đối địch với anh!
Về mặt ý nghĩa nào đó, loại người này đáng chết hơn!
Cách cách cách!
Diệp Bắc Minh bước từng bước đi đến, như bước chân tử thần.
Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Đầy cảm giác áp bức!
Mười mấy ông lão toát mồ hôi đầy trán, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, đồng tử điên cuồng co lại!
Đột nhiên.
Một ông lão như con kền kền tức giận gào thét: “Vãi! Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi đã sống một ngàn ba trăm tuổi, chưa từng chịu sỉ nhục như này!”
“Cùng ra tay giết hắn đi!”