Anh đã liên tục tăng lên ba cảnh giới nhỏ, có thể mở ra tầng ba của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lúc anh đang chuẩn bị mở ra.
Đột nhiên.
Con mắt thần ma tự động mở ra, một luồng ánh sáng cường đại bộc phát, phản chiếu ra một cảnh tượng!
Trong cảnh tượng đó.
Một người phụ nữ xuất hiện!
Đôi mắt dịu dàng như nước, bởi vì đang nở nụ cười tươi nên trên gương mặt hiện ra hai cái lúm đồng tiền, bà ấy dịu dàng nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, con đã trưởng thành rồi”.
Tay chân Diệp Bắc Minh đều đang run rẩy, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng.
Anh thở hổn hển, trái tim không ngừng đập thình thịch điên cuồng.
Huyết dịch trực tiếp xông lên đầu!
Anh kích động kêu một tiếng: “Mẹ?”
Người phụ nữ cười gật đầu: “Là mẹ đây”.
Diệp Bắc Minh vọt vàng vọt qua.
Anh nhào vào trong lòng hư ảnh người phụ nữ, nửa quỳ trên mặt đất: “Mẹ!”
Diệp Thanh Lam cũng rất kích động, đôi mắt đỏ lên: “Minh nhi, con trai ngoan của mẹ!”
“Đây là một sợi thần hồn của mẹ, để con tạm thời có thể nói chuyện với mẹ!”
“Nhưng thời gian chỉ có năm phút!”
Diệp Bắc Minh căn bản không có cách nào duy trì bình tĩnh: “Mẹ, cuối cùng cũng được nhìn thấy mẹ, mẹ đang ở đâu?”
“Con nhớ mẹ lắm, bây giờ con rất muốn được gặp mẹ!”
“Mẹ đang ở hoàng triều Đại Chu? Hay là ở Thanh Huyền Tông?”
“Mẹ hãy nói cho con biết mẹ ở đâu, con sẽ lập tức đi tìm mẹ!”
Vẻ mặt Diệp Thanh Lam cực kỳ phức tạp: “Minh nhi, mẹ tạm thời không thể nói cho con biết ở đâu được!”
“Tình cảnh của mẹ sẽ gây ra nguy hiểm rất lớn cho con!”
Diệp Bắc Minh kiêu ngạo nói: “Mẹ, con không sợ!”
“Trong vòng một tháng, con sẽ có thể trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư!”
“Đến lúc đó toàn bộ Côn Luân Hư, sẽ không có người nào có thể làm tổn thương con được”.
Trên mặt Diệp Thanh Lam hiện vẻ vui mừng: “Con trai ngoan, kẻ địch của mẹ không ở Côn Luân Hư!”
“Minh nhi, con đã trưởng thành, để mẹ nhìn con thật kỹ một lát”.
Diệp Thanh Lam nói.
Bà ấy đưa tay vuốt ve gương mặt Diệp Bắc Minh.
Sau một lát.
Diệp Thanh Lam nghiêm túc nói: “Minh nhi, mẹ không có nhiều thời gian lắm”.
“Mẹ sẽ nói ngắn gọn thôi, con đã dung hợp con mắt thần ma rồi đúng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”.